Đồng hồ vĩnh cửu - Chương 23
Part 23
Sượt qua nhau.
Written by Tĩnh Tuyết (a.k.a Tử)
.
.
.
Gia đình đã quyết định đưa tôi sang Anh lại, lần này chị tư tôi theo cùng để chăm sóc tôi. Tôi không muốn sang Anh. Sang Anh có nghĩa là không thể liên lạc với Đằng nữa, là hoàn toàn cắt đứt mọi mối dây nối tôi và Đằng. Dù thật ra thì đã hơn ba tuần sau khi xuất viện, tôi không cách chi liên lạc được với anh. Tôi nhớ anh đến kinh khủng, tôi không thể cứ ngày nào cũng khóc trong phòng một mình và gọi tên anh trong bốn bức tường câm lặng. Nó giết chết tôi hằng ngày. Tôi muốn gặp anh đến điên lên, và tôi cứ lảm nhảm một mình suốt trong phòng, dù rằng anh chẳng thể nghe tôi bây giờ, tôi rất biết.
Tôi gặp Hạ Y thường hơn, chúng tôi khá thích nhau, cô ấy dịu dàng và rất dễ thương, mặt cô ấy cũng có duyên, tóc hơi xoăn và mang cặp kính cận. Hạ Y thường đến trò chuyện với tôi để tôi vơi dần nỗi đau, cô ấy muốn như thế, vì dù sao bệnh của tôi cũng thuộc ngay lĩnh vực chuyên khoa của cô.
Tôi đang ngồi ở phòng khách rộng, trước Piano xám, cũng đã lâu, tôi không chơi Piano nữa, không chơi được nữa. Có vẻ như tôi đã mang quá nhiều tâm bệnh, nó khiến tôi không cách gì chơi Piano toàn tâm, mà không thể toàn tâm với Piano, như cha tôi thường nói, thì đừng động vào những phím đàn.
Nhưng tôi cố thử chơi một bản, một trong những bản cha tôi sáng tác. Âm điệu rất thiết tha và say đắm. Nó như có nghĩa là, em nhớ anh.
Tôi muốn người yêu dấu của tôi ngồi ở đây, và nghe tôi đàn, khi tôi đàn như vậy, tôi trải hết tấm lòng ra. Này nhạc điệu, hãy nói với anh ấy đi, tôi nhớ anh biết bao.
Nhớ anh biết bao, sao anh không đến.
Đến gặp em một lần đi.
Chúng ta đừng xa cách nữa.
Này người yêu dấu ơi.
Có nghe em nói không?
Có nghe tiếng dương cầm, em đàn trong câm lặng.
Và chỉ tiếng dương cầm mới nói cho anh biết, rằng em nhớ anh, đến thế nào.
Em yêu anh.
Tôi đàn, và tưởng đến gương mặt yêu dấu của Tử Đằng, đang ngồi ở ghế đối diện tôi, anh đang cảm nhận từng giai điệu rót vào hồn, và anh biết tôi nhớ anh.
Nhưng không, khi tôi đàn đến nốt cao chất ngất của nỗi nhớ, tôi biết rằng tôi sẽ không gặp anh nữa.
Sẽ không còn nhìn thấy nhau lần nữa. Tôi sẽ sang Anh, còn Đằng của tôi phải ở đây và lấy một người anh không yêu. Không còn cách chi cứu vãn. Tôi biết như vậy. Thế là cuộc đời chúng ta xẻ nữa, hồn chúng ta mãi hướng về phía nhau, nhưng thể xác chúng ta bị giam cầm bởi cuộc sống.
Chúng ta sẽ chết nửa hồn đau. Em sẽ vẫn hướng về anh như đã hướng. Cuộc tình xanh mãi trong hồn anh. Em yêu anh biết mấy. Đôi chúng ta, đôi chúng ta…
Sẽ không còn thấy nhau nữa sao?
Em đang trơ cạn. Em chỉ cười buồn. Em đau đến trơ cạn, và khi nghĩ đến anh, em không còn khóc nữa, em chỉ cười buồn. Và em cười rất buồn. Ôi người yêu, em đã chấp nhận số phận cuộc đời giáng xuống em, chúng ta sẽ chia cách như bao đôi uyên ương bị lìa nhau.
Anh biết không, mùa thu có thể chết, chúng ta có thể vĩnh viễn không còn nhìn thấy nhau trên cõi đời này. Nhưng cuộc tình và nỗi nhớ trong em không chết, không chết đi bao giờ, trừ khi thân xác em tan rã dưới lòng đất.
Em vẫn chờ đợi anh. Xin anh hãy nhớ.
Không bao giờ chúng ta nói, giã từ.
.
.
.
“Nhạc buồn quá.”
Hạ Y bước đến chỗ tôi. Dạo này, cứ tầm năm giờ chiều là cô đến nhà tôi.
“Ừ.”
“Cậu nữa, Bối à, gương mặt cậu dù cười, đôi mắt cũng buồn lắm.”
“Tôi biết, tôi không cách chi làm nó vui lên được. Không bao giờ được nữa.”
“Thôi nào, rồi cậu sẽ gặp lại Đằng mà.”
Tôi ngước nhìn Hạ Y và cười, tôi thầm cảm ơn cô đã luôn khích lệ tôi. Còn gia đình tôi, từ ngày biết chuyện tôi bị đầu độc đã tỏ ra một thái độ khá gay gắt khi nhắc đến Đằng. Mẹ tôi, các chị, và cả cha tôi đều trách anh không đến, nói rằng anh đã bỏ chạy vì sợ phiền phức, họ cho rằng anh không yêu tôi như tôi yêu anh. Tôi hiểu Đằng, anh không muốn rời bỏ tôi như vậy, nhưng anh có một trách nhiệm quá lớn lao ở gia đình anh, nơi người mẹ anh bệnh gần chết. Tôi hiểu anh, tôi không trách gì anh cả. Tôi không bao giờ hờn trách anh một điều gì, dù đau lòng đấy, khi nghe gia đình tôi nói vậy, tôi vẫn yêu anh chẳng hề đổi thay.
Tôi nói với Hạ Y.
“Mai tôi phải sang Anh rồi, tôi không đến dự đám cưới Đằng được.”
“Ừ, mai tôi cũng phải đi dự, chắc không kịp đưa cậu ra sân bay.”
“Không sao, cho tôi số đi, khi nào qua đó tôi sẽ gọi cho Y.”
“Ừ. Mà tôi cũng không gặp Đằng được, tôi có nhắn qua Cường về tình trạng của cậu, Đằng không đi làm, cậu ấy lại cũng không ở nhà riêng, tôi không biết nhà mẹ cậu ấy đâu nên không gặp nhau được, mai tôi mới gặp Đằng.”
“Hãy nói với anh ấy, tôi gửi đến anh ấy điều này, anh ấy đã biết rồi, tôi Vĩnh Viễn yêu anh.”
Hạ Y cầm lấy tay tôi, cô có vẻ cảm động.
“Ừ, tôi nhất định sẽ nói.”
.
.
.
Bối Bối ra sân bay. Cậu hơi ngơ ngẩn một chút, mẹ cậu thì khóc. Bà ôm lấy cậu rất lâu, cả cha cậu cũng ôm cậu. Chị tư của Bối cùng với cậu sẽ sang Anh sống và chữa bệnh cho cậu.
Khi cậu bước qua phòng cách ly, cậu cứ nhìn mãi về phía trái, nơi ra vào, cậu mong mỏi Đằng, dù hy vọng rất nhỏ, sẽ chạy đến bên cậu. Bối biết, phần trăm đó là rất nhỏ. Đằng đang ở đám cưới của anh.
Lúc ấy, Đằng và cậu đã sượt qua nhau mà không trông thấy nhau, vì cậu mãi trông về hướng trái, còn anh lại nhìn lên cầu thang và chạy vội vàng lên đó.
Họ đã sượt qua nhau như thế. Chỉ trong giây khắc. Không chạm được vào nhau. Đã không nhìn thấy nhau.
Và sượt qua nhau.