Đồng hồ vĩnh cửu - Chương 22
P22
Đám cưới thứ hai
Tôi lại khoác lên mình bộ đồ chú rể. Thằng tôi trong gương đang mang một khuôn mặt buồn bã sầu đời. Ba trăm người của gia đình Anh đã đến dự lễ vu quy của cô. Chính tôi đã đặt chân bước lên chuyến xe này, thì cũng là lỗi của tôi. Tôi còn nhớ rõ ràng lời của ba Anh nói hôm trước:
-Cậu biết tôi không phải là người đàng hoàng gì. Anh là con yêu của tôi. Tôi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để loại bỏ những điều làm nó đau khổ. Cậu hiểu tôi chứ?
Tôi rửa mặt thật mạnh. Cố làm cho mọi thứ tan biến đi mất. Tôi lo sợ cho Bối. Cha của Anh sẽ làm mọi thứ trở nên khủng khiếp. Vì vậy tôi đã chấp nhận hôn nhân này…
Bất ngờ Hạ Y lao vào. Cô ấy kéo tôi quay người lại. Tôi nhìn thấy đôi mắt cô ấy sáng lên. Và rồi cô tát tôi một cái.
-Mọi chuyện thế này là sao?
Cô ấy gần như rít lên
-Tại sao lại có đám cưới này…?
Hạ Y đi vào toa lét nam và tán tôi với vẻ mặt nổi giận. Chợt một linh cảm không lành tràn vào lòng tôi. Tôi nắm lấy vai của Hạ Y mà lắc:
-Có chuyện gì thế?
Hạ Y nói gằn từng tiếng:
-Bối bị đầu độc.
Tôi như không tin vào tai mình nữa. Tôi hỏi lại:
-Cậu nói gì?
-Bối bị đầu độc. Cường chưa nói gì cho cậu sao?
Hạ Y đẩy tôi ra. Đôi mắt cô nhìn tôi có vẻ rất bực bội. Tôi sụp người dựa vào bồn rửa mặt. Hai tay ôm lấy đầu. Tôi không còn thấy đau nữa. Vì tôi đã không còn cảm giác nữa rồi. Tôi khẽ nói:
-Bối vẫn ổn chứ?
Hạ Y lấy điện thoại ra và mở một đoạn nhạc. Một đoạn nhạc trữ tình thật buồn. Một bản piano và tôi biết ngay là Bối đàn. Em đang khóc khi chơi bài nhạc này. Những nốt nhạc đầy đau thương. Tôi nhắm mắt lại và nhìn thấy em ngồi bên chiếc dương cầm, đôi mắt rạn vỡ chất chứa ánh chiều
Vì tôi mà em ấy đau đớn như vậy…
Vì tôi.
Hạ Y kể lại câu chuyện. Từ lúc cô ấy phát hiện loại thuốc Bối uống là độc dược. Cô ấy đã liên hệ ngay với gia đình Bối. Mọi người hết sức ngỡ ngàng và tức giận. Họ chuyển Bối đến bệnh viện tư rồi từ đó đưa về nhà với sự chăm sóc đặc biệt của Hạ Y.
-Tôi đã nhờ Cường nhắn với cậu, nhưng cậu không hề phản ứng gì…Cậu có biết Bối đau thế nào không?
-Cường không nói gì với tôi hết.
Tôi ngước lên nhìn Hạ Y.
-Vậy Cường đang che dấu điều gì đó…
Hạ Y nói, cười rồi khóc.
-Tôi chẳng thể ngờ…
-Bối đang ở đâu?
Tôi nói từng tiếng. Thấy tim mình không còn giữ nhịp bình thường. Đầu tôi ong ong. Và đôi mắt như tối sầm lại.
-Sân bay…chuyến 7h tối nay…
Tôi đứng dậy và lao ra ngoài.
Mọi người đang cười nói. Tiệc cưới sắp bắt đầu. Màu hồng và đỏ phủ chụp lên nhà hàng cap cấp một không khí vui tuơi. Nhưng lúc này, thứ màu sắc chói lọi ấy càng khiến tôi đau đớn hơn.
-Cậu đi đâu vậy.
Cường đứng trước mặt tôi. Khuôn mặt của thằng bạn thân thiết bao nhiêu năm mà tự nhiên xa lạ đến thế. Tôi nhìn thẳng nó và nói bằng chất giọng đáng sợ nhất mà tôi có thể có.
-Mày dấu diếm mọi chuyện…
-Cậu nói gì tôi không hiểu.
Cường lo lắng nhìn tôi. Tôi không kiềm chế nữa. Nắm chặt lấy cổ áo của Cường và kéo lên.
-Mày biết mọi việc nhưng sao mày lại dấu tao? Mày biết Bối bị đầu độc đúng không?
Mọi người thấy thế liền lao lại can chúng tôi ra, nhưng lúc đó tôi đã đấm vào mặt của Cường.
-Đồ khốn.
Nhưng Cường cũng nhanh chóng trả đũa tôi bằng một cú đấm vào bụng. Tôi nghe giọng Cường hòa lẫn với tiếng hét của đám đông
-Mày đã làm Anh đau khổ như thế nào mày có biết không?
Tôi liếc nhìn Cường. Lần đầu tiên tôi thấy nó khóc. Giọt nước mắt lăn dài trên gò má bầm tím. Và ánh mắt nhìn tôi, tôi ghét ánh nhìn này. Vì nó là ánh nhìn của nỗi đau…
Chợt Anh đứng giữa chúng tôi. Cô hỏi tôi bằng chất giọng hốt hoảng:
-Có chuyện gì xảy ra với các anh vậy?
Chợt tôi nắm lấy cổ tay Anh. Tôi nắm rất chặt:
-Cô đã đầu độc Bối.
Cô chỉ thốt lên:
-Đau…em không có…
-Mày buông nó ra.
Ba Anh hét lên.
-Thằng khốn chó má…Mày dám làm gì con gái tao…
-Cha?
Anh cũng hét lên…Cô nhìn qua ba mình nói rõ ràng
-Là cha phải không?
-Con gái…
Tôi bật cười. Buông đôi tay của Anh ra và bỏ chạy. Đám cưới trở nên hỗn loạn hơn. Phía sau lưng tôi nghe thấy tiếng hét…
“Cô dâu…cô dâu…Mau gọi cấp cứu”
Chợt điện thoại của tôi rung lên. Tôi bắt ngay chiếc ta xi rồi mới nghe điện.
Đầu dây là tiếng bé Út bật khóc:
-Mẹ đang hấp hối.
Tôi buông điện thoại ra. Trong khoảnh khắc đó tài xế hỏi tôi chạy đi đâu:
-Đi sân bay.
Điệu piano buồn thương của Bối vang lên trong tôi khiến cho nước mắt không biết từ lúc nào chảy ra..