Đồng hồ vĩnh cửu - Chương 18.1
Extra
Những vết thương
Bối Bối vốn là một đứa trẻ không ngoan, cậu hay cãi lời các chị, cậu hay vùng vằng với mẹ, và đôi khi cậu hờn trách cha cậu chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt. Cậu luôn cho rằng mình là một kẻ lãnh đạm, nhưng thật ra cậu rất dễ hờn giận. Vì một điều đơn giản, cậu dễ tổn thương như tất thảy mọi đứa trẻ nhạy cảm trên đời này.
Bối Bối sinh vào tháng mười một, là một Hổ Cáp chân chính, thế nên cậu có thói quen tích độc. Nọc độc cậu tích rồi, xả ra cho người ta cũng nhiều mà trút vào bản thân cậu chẳng ít. Bối rất hiếm khi kết thân với ai. Bởi cậu nghi ngờ hầu tất mọi người trên đời, cậu cực đoan trong nhiều vấn đề, cậu cho rằng người ta luôn có dụng ý xấu. Có thể nói Bối chưa bao giờ ngây thơ, hay là, trái lại, quá ngây thơ vì đã không trưởng thành nữa sau khi nhận thức rất sớm thế giới này. Cậu cho rằng cuộc đời là một nơi vô cùng bất hạnh, mặc dù gia đình cậu rất êm ấm, chẳng hiểu sao, một đứa trẻ như cậu, ngay từ thưở ấu thơ đã mang đầy những ưu phiền vô cớ chất trong hồn mình.
Cậu buồn luôn luôn, cậu không cảm thấy hứng khởi với bất kỳ điều gì. Rất nhiều lần cậu muốn chết. Những lần ấy, cậu dùng dao rạch tay mình, và máu chảy vòng quanh, nhưng rồi cậu băng vết thương, lại đeo đồng hồ, chẳng ai biết cậu đã làm gì với cổ tay trái. Từ bé đến lớn, cổ tay cậu đầy những vết xước, sâu có, nông cũng có. Duy cậu không chết. Cậu vẫn cứ sống đấy, rất lãnh đạm với thế giới, và đầy cô đơn.
Cậu rất mạnh mẽ, nhưng cũng yếu đuối. Cậu luôn tự giải quyết mọi vấn đề của mình, tuy nhiên bằng những cách gây tổn thương cho chính cậu nhiều hơn những điều tốt.
Và khi cậu gặp Đằng, đó là lần đầu tiên cậu không thể dè chừng. Gương mặt ấy quá trầm tĩnh, lại đầy sự ủi an. Cậu cô đơn vô kể và cậu chấp nhận điều ấy từ rất lâu, nhưng khi đó, cậu đã sợ hãi nó.
Cậu những muốn được ủi an, cậu đã luôn lo sợ và dè chừng với thế giới này, bởi cậu quá dễ bị thương, đấy là lần đầu tiên cậu muốn được che chở, khát vọng sâu kín nhất trong địa tầng dày đặc tăm tối của tâm hồn cậu, đã trỗi dậy. Cậu luôn muốn được vỗ về cơ mà. Nhưng cậu không bao giờ thừa nhận, cậu gói cất vẻ yếu ớt của mình tận sâu thẳm trái tim, cậu gói cất mọi cảm xúc run rẩy và tỏ ra bên ngoài bằng thái độ lạnh lùng dửng dưng, hay hơn thế, là xấc xược.
Bởi cậu quá kiêu hãnh.
Vào mùa thu năm lớp mười, cậu yêu lần đầu tiên. Một tình yêu lớn lao dữ dội nhưng luôn bị nén ép và giấu kín, với người bạn tình cờ quen, Phạm Tử Đằng.
Phạm Tử Đằng.
Cái tên này, là của người cậu yêu tha thiết, yêu đến say đắm đê mê. Cậu luôn muốn được bảo vệ, ủi an, che chở và ôm lấy, chỉ bởi duy nhất người con trai này.
Vào mùa thu năm lớp mười, cậu đã biết, suốt quãng đời còn lại của cậu, là dành để dấu yêu Phạm Tử Đằng. Suốt quãng đời còn lại cậu sống, dù người đó có ra sao, dù cậu có ra sao, cậu sẽ yêu, và chỉ yêu duy nhất người con trai này.
Duy nhất.
Và Vĩnh viễn là như vậy.
Có một lần, vào trước dịp thi học kỳ, tình cờ, Tử Đằng đã biết thói quen của cậu khi đau đớn.
Ấy là rạch cổ tay trái.
Khi đó, cậu vẫn chưa nói cho Đằng biết, cậu yêu cậu ta nhiều đến bao nhiêu, cậu rất đau lòng về việc này, cậu không thể nói ra được, và cậu không hề nghĩ rằng cậu sẽ được đáp trả. Vì quá đau lòng, cậu buộc phải tổn thương da thịt mình, để nỗi đau thể xác ấy khỏa lấp đi nhung nhớ và thương yêu của cậu. Lúc ấy cậu đứng cạnh Tử Đằng trong thư viện, tay trái cậu giơ lên cao để với lấy một cuốn sách, khi Đằng nhìn lên, cậu ấy thấy những vết xước mờ phía dưới đồng hồ đeo tay của Bối Bối.
Tử Đằng vốn rất tinh mắt, liền cầm lấy cổ tay Bối và gỡ đồng hồ ra, cậu ta làm nhanh đến đỗi Bối Bối không kịp phản ứng, cậu chỉ sững sờ.
Và Tử Đằng, cậu ấy cũng rất nhạy cảm. Thực ra cậu ấy không nhạy với nỗi đau của nhân loại nói chung đến thế, nhưng vào lúc ấy, cậu nhận ra, cậu sẽ không cảm thấy quá đau nếu đó không phải tay Xuyên Bối. Cậu ấy thật sự đau đớn không cách gì tả được, chỉ bởi đấy là tay Bối.
Đó là lần đầu tiên Tử Đằng nhận thức được, cậu muốn đối tốt với Bối Bối, nhưng còn đặc biệt hơn đối tốt với người khác nữa (Vì cậu luôn đối tốt với tất cả mọi người).
Thế là cậu sững sờ, cả hai cậu đều ngỡ ngàng cùng một lúc, Bối Bối chợt tỉnh người, kéo tay lại, mặt cau, nhưng là như một câu hỏi, tại sao như vậy, mở to mắt nhìn Tử Đằng, vẻ đầy hoảng hốt. Và cậu hơi run rẩy nhẹ nữa.
Thế rồi, bất chợt, Tử Đằng nắm lấy cổ tay ấy, và đặt môi mình lên những vết thương.
Giây phút đó, lòng Bối Bối xốn xang đầy rúng động.
“Tớ chỉ muốn cậu bớt đau thôi.”
Và Tử Đằng mỉm cười nhẹ.
Đó là lần đầu tiên Bối Bối cảm thấy được ủi an một cách dịu nhẹ nhất, lần đầu tiên trong đời. Cậu càng yêu tha thiết hơn con người này, người con trai đã hôn những vết thương của riêng mình cậu. Và dường như đã thấu hiểu nỗi đau vô hình của cậu. Bằng một cách nào đấy, của riêng cậu ta.