Đơn giản là... tình yêu - Chương 9
CHƯƠNG 9
Noel sắp tới…
Noel…mùa đông…cái cảm giác lạnh giá làm người ta càng cần có thêm một ai đó để sẻ chia. Bao nhiêu năm rồi nhỉ?…Chẳng nhớ nữa… chỉ nhớ bao nhiêu năm là chừng ấy mùa đông nó một mình bước giữa đường phố đông người với đôi tay lạnh ngắt…Cảm nhận cái giá lạnh…hay cảm nhận con tim mình đang dần đóng băng…???
“…………Last Christmas
I gave you my heart
But the very next day, you gave it away
This year
To save me from tears
I’ll give it to someone special
Once bitten and twice shy
I keep my distance
But you still catch my eye
Tell me baby
Do you recognize me?… … ……”
Liệu sẽ có ai nhận ra nó…trên con đường đông đúc người qua lại…Liệu sẽ có một ai…Nó mỉm cười buồn…Sẽ chẳng có ai đâu…Mùa đông…Nó nhớ câu chuyện về thiên thần tuyết…rồi có một ngày…chỉ đến khi nó biến mất trên cõi đời này…như tuyết tan…
– “Nhóc, sắp Noel rồi đó, có đi đâu chơi bữa đó không?”
– “Đi chứ, bà già. Đi nhìn ngắm thiên hạ hạnh phúc rồi mình…ghen tỵ chơi.”
– “Haha. Nhóc ngươi nói hay nhỉ. Uhm. Đi đi. Đi nhìn người ta hạnh phúc rồi lẹ lẹ về mà kiếm người nào cho có cặp đi cưng.”
– “Không. Ai lại làm vậy. Chị quên chủ nghĩa độc thân của em chị rồi hả?”
– “Chủ nghĩa độc thân chỉ dành cho những người…có vấn đề thôi em ơi. Uhm. Thì cứ độc thân đi rồi biết. Ta sẽ chờ coi khi nào nhóc người chịu hết nổi cái “chủ nghĩa độc thân” kia.”
– “Haha. Cứ đợi đi “người đẹp”. Để coi. Chỉ sợ “người đẹp” đợi không nổi mà thôi. Haha…”
– “Ê mày. Tối hai bốn đi chơi chung nha?”
– “Lại gì nữa đây? Hai đứa bây tung tăng thì tung tăng đi. Kêu tao làm gì?”
– “Không. Tối đó còn có bé Thu nữa.”
– “Ủa? Bé Thu không đi chơi với người yêu nhỏ hả? Cũng lạ, dễ thương như nhỏ mà không có người yêu ha.”
– “Mày…đồ đầu đất này…Tao nói rồi đó…Tối hôm đó đi chung…Hẹn ở đầu đường N…nha. Mày không đi…sau này đừng có “anh em bạn bè” gì nữa.”
– “Ê…ê…”
Thằng Hải cúp máy cái rụp………
– “Nhóc. Tối Noel qua nhà anh chơi nha?”- Anh Tuấn lên tiếng khi hai anh em đang đi dạo qua một công viên nơi trung tâm thành phố.
– “Qua nhà anh Tuấn hả? Thôi anh ơi. Nhà anh đông người mà.”- Nó trả lời với ý “nhà anh đông người rồi em qua làm chi?”
– “Đâu có. Nhà anh đi công tác hết rồi. Ba má sẽ đón giáng sinh bên Châu Âu, còn anh chị anh thì bên Mỹ.”
– “Vậy là anh Tuấn ở nhà một mình hả?”
– “Uhm. Năm nào chẳng vậy em ơi. Hồi mấy năm trước còn có thằng bạn thân của anh. Nhưng năm nay nó qua Mỹ luôn rồi…”
– “Em cũng muốn đi lắm…Nhưng tối đó em hẹn với tụi thằng Hải rồi anh ơi…”
– “Vậy hả? Thì em qua trễ cũng được. Hay qua ngủ lại với anh luôn? Tối đó mà ở một mình, cũng buồn lắm.”
– “Trời. Anh Tuấn làm quá anh. Anh như vầy muốn thì bao nhiêu người xếp hàng đi qua nhà anh chơi đêm hôm đó á.”
– “Hì…Anh cũng biết vậy. Nhưng anh chỉ thích đón giáng sinh với người quen thôi. Vậy được không? Tối đó em qua nhà anh nha. Có cần anh qua nhà xin phép không?”
– ‘Trời. Không cần vậy đâu anh. Em không hứa trước. Nếu qua được tối đó em điện cho anh.”
– “Uhm. Nhưng ráng nha em. Nể tình anh em bao lâu nay đi.”
– “Hì…tình anh em cũng phải tùy lúc chớ anh.”
Có được những người bạn trong những ngày giá lạnh cũng thật ấm lòng. Dù không bao giờ có thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim, nhưng cũng giống như những que diêm trong câu chuyện cổ năm nào vậy…
“…………Snow flakes fall
The temp is dropping
Families out together shopping
It’s the warm and fuzzy time of year
Elves are working over time
Making all our toys
Reindeer hooves on all the roofs
Good little girls and boys
Big old cups of steaming cider
Fall asleep by the cozy fire
It’s the warm and fuzzy time of year…………”
Phải…nó còn bạn bè mà…Dù không có tình yêu…nó vẫn còn tình bạn…Dù tim nó còn một khoảng trống lớn mà cả đời không được lấp đầy, vẫn có chỗ cho một cái nhìn tốt đẹp về cuộc sống…Nhóc Phong à…Ráng lên…