Đơn giản là... tình yêu - Chương 8
CHƯƠNG 8
Vậy là… hai năm rõ mười rồi nhé. Nhìn cái điệu này là biết rồi. Đúng là đời người. Cho dù bạn có đẹp cách mấy, giàu cách mấy, đào hoa cách mấy, cũng có lúc bạn bị thất tình. Ôi, nó nhìn lại mà thấy sao mình…quá hay. Sống cô đơn như vầy, tuy có lúc buồn, nhưng tuyệt đối không thảm như những người “thất tình bại trận”.
– “Anh em mình đi đâu đó dạo một vòng nha.”- Bất chợt anh Vũ lên tiếng.
Rồi. Biểt tỏng là đi đâu đó cho vơi nỗi buồn đây mà. Nhỏ Vân hình như cũng nhận ra điều này.
– “Em cũng muốn đi lắm, nhưng hôm nay em bận việc nhà rồi anh ơi.”- Nhỏ Vân lên tiếng với vẻ tiếc nuối không che giấu. Nói rồi, quay qua nó, nhỏ nhanh nhảu- “Anh Phong đi với anh Vũ nha.”
Cái con nhỏ này, “bán cái” lẹ như điện vậy đó. Nó ngần ngừ. Nó chẳng muốn đi một mình với anh Vũ này tí nào (thù dai lắm (cười)).
Anh Vũ ngước nhìn nó. Ánh mắt vừa buồn vừa có vẻ van nài. Nó thấy…ngại ngại. Bây giờ mà bỏ về luôn thì có vẻ “bất nhân bất nghĩa” quá, nhất là khi nó vừa ăn xong một chầu buffet hoành tráng của người ta, nhưng đi chung thì………
– “Nếu Phong không muốn đi thì thôi. Để anh đưa hai đứa về.”
Ông Vũ này, thà ổng cứ đòi đi thì nó còn dễ xử. Đằng này, ổng nói vậy khác nào… dồn nó vào “chân tường”.
Nhỏ Vân quay qua nhìn nó, nhíu mày, cái vẻ “anh làm ơn đừng có độc ác như vậy” khiến nó “nhột nhột”.
– “Uhm…thì mình đi…tối nay tôi… cũng rảnh.”
– “Hay quá. Vậy Phong đi với anh nha. Để anh đưa bé Vân về rồi quay lại đón em.”
– “Khỏi anh Vũ ơi. Em đi taxi về được rồi. Anh Vũ với anh Phong đi chơi vui vẻ nha.”
Hừm hừm…
Khu PM…này tương đối vắng vẻ. Nó đi cạnh anh Vũ, chẳng biết nói gì. Mà cũng không muốn nói. Mấy người thất tình thì tốt nhất nên để họ tự “gặm nhấm” nỗi đau. Xưa giờ, nó chỉ thích đi làm…mai mối thôi, chứ mấy cái vụ này, xin kiếu…
– “Phong đã từng yêu ai chưa?”- Một lúc sau, anh Vũ là người đầu tiên lên tiếng.
– “Tôi…uhm…tôi xấu như vầy có ma nào mà thèm yêu anh ơi. Tôi thấy cứ sống độc thân như vầy cho khỏe, đỡ phải thất tình…”- Nói xong nó mới nhận ra mình hớ, người ta đang buồn còn “châm dầu vào lửa”.
– “Uhm…cứ như nhóc lại hay hơn…”
Im lặng………
Nói thật là nó chúa ghét nhìn mấy người thất tình. Tại vì nhìn họ…phát rầu theo. Nó phát pháo:
– “Chị Mai có biết anh yêu chỉ không?”
– “Hả?…”- Anh Vũ có vẻ ngạc nhiên vì câu hỏi thẳng thừng của nó- “À…Không…Hôm valentine…anh có tính tỏ tình với cô ấy…nhưng đến nơi…lại thấy cô ấy đi chung với Hùng…cười nói hạnh phúc…nên thôi.”
– “Tóm lại là anh chưa nói cho chỉ biết là anh yêu chỉ, đúng không?”
– “Uhm.”
– “Thiệt tôi chưa thấy đàn ông con trai nào như anh. Chưa đánh đã rút lui thì còn gì là “nam tử hán”. Cho dù có thất tình, thì ít nhất cũng phải cho người ta biết tình cảm của mình. Rồi sau đó, đỡ hối hận.”
– “Tại nhóc chưa yêu ai nên nói vậy, chứ trước mặt người mình yêu, thì tự nhiên…không biết nói năng ra làm sao.”
Ê, cha này muốn chơi quê người khác hay sao? Ừ thì nó chưa yêu, nhưng những điều nó nói đều là kinh nghiệm “xương máu” của…người khác chớ bộ, có phải tự nhiên mà ra đâu?!
– “Thì tôi…không biết, nhưng nếu có yêu ai, thì tôi sẽ nói cho người đó biết. Vậy thôi.”
– “Nhất định sẽ nói?”
– “Tất nhiên.”- Nó đáp chắc nịch. (Nhưng trong bụng nghĩ thầm: ai mà biết được (cười)).
– “Tối nay nhóc rảnh không? Qua nhà anh chơi nha. Anh ở có một mình. Buồn lắm.”
Cha Vũ này. Thiệt chịu hết nổi. Nó chẳng thích ở lại nhà người lạ, bởi vì, tối khó ngủ. Nó có cái tật lạ giường là không ngủ được. Từ chối ngay.
– “Nhóc không rảnh hả? Uhm. Vậy thôi… Biết sao được… Để anh đưa nhóc về.”
Vừa nói, anh Vũ vừa nhìn nó với đôi mắt…buồn ơi là buồn. Đúng là những người thất tình. Nó lại đắn đo…Thôi kệ… Lỡ rồi… “Đưa Phật phải đưa tới Tây Thiên”, đằng nào thì mai nó cũng “off”. Tự nhiên nhớ tới nhỏ Vân, nhỏ mà biết chắc là tiếc hùi hụi, rồi còn ghen tỵ nữa haha…
– “Mai tôi rảnh. Vậy tối nay về nhà anh chơi đi. Để tôi gọi điện báo ở nhà.”
– “Hay quá. Cám ơn nhóc.”- Anh Vũ nói với giọng vui mừng.