Đơn giản là... tình yêu - Chương 40
CHƯƠNG 10-A
Tối nay, Bảo lại ghé vào quán bar quen thuộc. Cũng chẳng có gì, chỉ là cậu đã kết thân với một anh bạn ở quán này…
– “Hey, anh trai tới sớm quá vậy!”
– “Sớm gì, tại cậu tới trễ thì có. Ngồi xuống đi. Margarita nhé?”
– “Vẫn như mọi khi thôi, anh trai.”
– “Sao tối ngày đi một mình vậy, anh trai???”- Bảo vừa nhấp một ngụm margarita vừa hỏi- “Đẹp như ông anh mà không có ai đi cùng thì khó tin thiệt.”
– “Còn cậu thì sao? Anh thấy cậu cũng suốt ngày đi một mình đó thôi.”
– “Em thì khác chứ, anh trai. Em không có nhà cửa, công ăn việc làm lộn xộn, mà so về vẻ bề ngoài cũng kém xa anh trai mà…”
– “Mấy cái cậu vừa nói…đến chết cũng có mang theo được đâu…”
– “Trời…anh trai nói chuyện bi quan thấy ớn…Mà ông anh nè, nghe đồn là tối nào ông anh cũng đến đây uống rượu hả??? Sao, thất tình em nào rồi chứ gì?”
Tuấn quay qua nhìn Bảo, cười buồn. Thất tình…đã bao giờ anh được yêu đâu mà không thất tình…
Nhà anh Vũ…
Người nó bắt đầu nóng bừng lên. Nó thở dốc, tim đập ngày một nhanh…Anh Vũ bắt đầu kéo khóa quần của nó xuống…
Một vài tiếng rên nhẹ bắt đầu thoát ra qua cặp môi của nó…không được…nó không thể để như vậy được…
Anh Vũ như con thú say mồi không còn có lý trí…anh đè nó xuống sàn…
Làm ơn…anh làm ơn dừng lại đi…làm ơn…
Nước mắt nó bắt đầu chảy…
Ngày…tháng…năm…
Nhóc đang khóc…Hai hàng lệ trào ra từ khóe mắt…Nhóc nhìn anh…cái nhìn có phần uất ức, sợ hãi và lạnh lùng…Nhóc…đang khóc…
Vũ chợt tỉnh cơn mê…anh đang làm gì thế này…
– “Anh…xin lỗi…anh xin lỗi nhóc…Anh không có ý…”
Bốp…Nhóc đấm anh một cú đau điếng…dường như với tất cả sức mạnh của cái thân hình nhỏ nhắn kia…
Rồi lại nhìn anh…cái nhìn lần này còn uất ức và lạnh lùng hơn trước đó…
– “Anh trai! Anh trai uống nhiều quá rồi đó!!!”
– “Yên tâm….chừng này có là gì…Cậu cứ để anh…”
Thiệt là…Bảo dành lấy ly rượu trên tay anh Tuấn. Cái ông này, tự nhiên đùng đùng ngồi uống quá trời là uống…Nghi lắm…chắc lại nhớ người yêu rồi chứ gì…
Cậu dìu anh Tuấn ra cửa. Trời bữa nay oi bức quá…
– “Nhà ông anh ở đâu đọc địa chỉ để em kêu taxi đưa về…”
– “Không cần đâu, anh tự về được…Cậu cứ vô chơi tiếp đi…Taaxxii…”
Ông anh mở cửa với dáng người loạng choạng thật…bó tay…Nhưng rốt cuộc, anh Tuấn cũng leo lên được chiếc taxi và đi về nhà…
Mai bước đi một mình dưới những tán cây. Khu công viên trung tâm bữa nay ồn ào với những cặp đôi và gia đình đang di dạo hay tản mát ngồi nói chuyện. Cô lặng nhìn mọi người…ở đây…không có ai bị lãng quên…giống như cô…
– “Chị Mai…chị Mai cũng ra đây nữa hả???”
Mai quay lại nhìn…khuôn mặt quen thuộc đó sao giờ lại làm cô cảm thấy chạnh lòng đến như vậy…Mai tự hỏi…Cuộc sống…đôi lúc khắc nghiệt quá phải không???”
– “Phong cũng ra đây chơi hả?”- Mai cất tiếng hỏi, hơi ngạc nhiên vì bộ quần áo có phần xộc xệnh của nhóc Phong.
– “Dạ…em có chút chuyện nên chạy ra đây…Chị Mai có bận gì không? Nếu không chị em mình ngồi nói chuyện chơi.”
Bận…Cô còn bận việc gì nữa chứ…Cái lý do trở về Việt Nam…Sao lại làm cô đau đớn như thế này???…
Ngày…tháng…năm…Chín giờ mười phút tối…
Công viên khu trung tâm…
– “Chị Mai tính… bỏ cuộc thật hả chị?”
Nó cất tiếng hỏi, mơ hồ nhận thấy mình đang sợ một câu trả lời. Chị Mai nhìn nó, cười buồn:
– “Thì chị còn biết làm gì bây giờ. Ngay cả cơ hội tiếp cận, anh ấy còn không cho chị nữa là…”
– “Chị Mai đừng bỏ cuộc…em xin chị đấy…Anh Vũ…chắc chắn là anh Vũ sẽ nhớ lại thôi…”
– “Đến bao giờ hả em???”
Chị Mai buông một câu hỏi, câu hỏi thay cho sự tuyệt vọng…Đến bao giờ…Thật sự là nó cũng chẳng biết chị sẽ phải đợi đến bao giờ, nhưng…
– “Chị sẽ không từ bỏ anh Vũ đâu, em đừng lo…Chỉ là…lúc này chị cần yên tĩnh để suy nghĩ…phải làm gì tiếp theo…”
Nó ra về với tâm trạng rối bời…Mọi chuyện ngày càng vượt quá khả năng của nó…Lên phòng, nó nằm vật xuống giường…Mệt mỏi…
“…………A time for us someday there’ll be
when chains are torn by courage born
of a love that’s free
A time when dreams so long denied
can flourish as we unveil the love
we now must hide
A time for us at last to see
a life worth while for you and me…………”
CHƯƠNG 10-B
Quán của nó…Một ngày mưa…
Vắng khách…hay nói đúng hơn là…không có khách. Nó ngồi bên quầy, thẫn thờ nhìn ra bầu trời đen kịt trước mặt. Mưa…người ta thường nói đó là nước mắt của ông trời…đúng không???
– “Em nói chuyện với anh Phong một chút được không???”
Nhóc Hoàng lên tiếng một cách lịch sự và nghiêm túc với bộ dạng mà nó chưa từng thấy bao giờ. Kể từ ngày nhóc Khoa ra đi, cộng với sự lạnh lùng của nó, không khí trong quán không còn được như bình thường nữa. Nó đưa mắt nhìn nhóc Hoàng, tự hỏi thằng nhóc muốn nói gì với mình???
– “Vô Staff Room đi.”
Quán của nó…Một ngày mưa…
Staff Room…Ba giờ ba mươi bốn phút chiều…
– “Anh Phong cho em biết địa chỉ hiện tại của Khoa được không anh???”
Nhóc Hoàng mở đầu bằng một câu hỏi như vậy. Nó nhìn nhóc Hoàng, cười chua chát:
– “Anh không biết. Mà biết cũng chẳng để làm gì.”
– “Anh Phong chắc chắn biết. Tuần nào anh cũng nói chuyện với nhóc Khoa mà. Lại còn anh Quân nữa.”
– “Vậy nhóc ngươi đi hỏi anh Quân đi.”
– “Em cũng có đi hỏi rồi, nhưng anh Quân không chịu đưa. Em…”
– “Anh Quân không chịu đưa thì anh mày cũng chẳng có lý do gì để đưa cả, đó là nếu anh mày thực sự biết.”
– “Anh Phong làm ơn, em lo cho nhóc Khoa lắm, em…”
– “Mày tính làm khổ nó đến bao giờ nữa??? Mày hãy cho nó sống bình yên đi. Mày muốn làm gì??? Muốn gieo hy vọng thêm cho nó rồi giết chết nó luôn hả???”
– “Em…em…”
Mưa ngày một to hơn…
Quán của nó…Staff Room…
– “Anh Phong muốn mắng, muốn chửi, muốn đánh đập gì em cũng được, anh làm ơn cho em biết Khoa đang ở đâu. Bao nhiêu đêm nay, em trằn trọc không sao ngủ được…em…lo…”
– “Rồi sao??? Gặp rồi mày tính làm gì??? Mày chưa và sẽ không bao giờ làm cho nhóc Khoa hạnh phúc được.”
– “Em…”
– “Mày hãy quay lại cuộc sống của một thằng Straight đi, và để cho nó yên. Nó đã chịu đựng quá đủ rồi, nếu cho nó gặp mày một lần nữa, nó sẽ chết đó…chết đó… mày hiểu không???”
Mưa vẫn không ngớt…
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang cuộc nói chuyện của nó và nhóc Hoàng. Nó mở máy…là số của nhóc Khoa…
– “Anh mày ra ngoài nghe điện thoại.”
Nó buông câu gọn lỏn, rồi mở cửa Staff Room, bấm phím nhận cuộc gọi:
– “Anh nghe nè Khoa…em đang ở đâu???…Sao???…Vậy hả…anh biết rồi…để anh ra đón em…”
Mưa càng ngày càng to…
Nó phóng xe với dòng nước chảy ngược trên đường. Đường sá của cái thành phố này càng ngày càng tệ. Xem nào…công viên G…
Nhóc Khoa đứng đợi nó, ướt như chuột lột…Nhìn thằng nhóc kìa, tội nghiệp gì đâu…
– “Đứng đợi anh lâu không??? Mưa quá, anh không đến nhanh được…”
– “Dạ không sao…Tại em kẹt quá mà không biết phải nhờ ai…Cám ơn anh Phong nha…”
– “Cám ơn cái khỉ gì, nhóc này”- Nó xoa xoa đầu nhóc Khoa- “Thôi lên xe đi anh chở ra…”
– “Khoa…Khoa…đúng là em rồi…”
Tiếng nhóc Hoàng vang vọng giữa trời mưa. Nó và nhóc Khoa cùng quay lại nhìn…Sửng sốt… Thằng Hoàng đang đứng, với bộ dạng uớt sũng chẳng khác gì nhóc Khoa…
– “Làm sao…sao…”
– “Khoa…”- Thằng Hoàng chạy tới và vòng tay ôm chặt nhóc Khoa- “Khoa…anh nhớ em…nhớ em đến phát điên lên được…Anh…”
Mưa chưa bao giờ lớn đến như vậy…
Nhóc Khoa bất giác vùng khỏi vòng tay của thằng Hoàng và bắt đầu chạy…
– “Anh đi về đi. Đừng bao giờ tìm em nữa…Anh đi về đi…”
– “Khoa…Anh…”- Thằng Hoàng vừa nói vừa đuổi theo…
Nhóc Khoa cắm đầu chạy, và dường như đang có ý định…Nó nhìn ra đường…Nhóc Khoa vừa dợm bước băng sang phía bên kia…
– “Khoa…coi chừng…Khoa……Khoaaaaaaa…………..”
Tiếng hét thất thanh của nó và thằng Hoàng còn in mãi trong tâm trí của nó…Chiếc xe ô tô đâm thẳng vào nhóc Khoa dưới trời mưa tầm tã…
– “Khoa…Khoa…”- Thằng Hoàng và nó đã chạy tới…Xe cộ bắt đầu dạt sang hai bên…Thằng Hoàng ôm lấy nhóc Khoa…lay lay người…
– “Để nó nằm yên đó. Để yên.”- Nó hét to vào mặt thằng Hoàng. Rồi chẳng hiểu bằng cái sự tỉnh táo và nhanh nhẹn nào, nó bấm số gọi xe cấp cứu…