Đơn giản là... tình yêu - Chương 4
CHƯƠNG 4
Hôm nay là một ngày nó “off”.
Không đi làm, nó ngủ dậy trễ hơn thường lệ. Lết cái thân xuống nhà dưới, bà chị đã đi làm từ hồi nảo hồi nào. Chậm chạp, nó ăn hết bữa sáng. Rồi lại lê bước lên phòng. Tóm lại, nó chưa có cái “plan” nào cho ngày hôm nay cả.
Music thôi nào!!!
“…………I’m going to make you mine,
It’s not impossible,
Got too let you know,
I’m irresistible,
Baby can’t you see,
You’re the one for me,
But you belong to another,
I don’t wanna hurt nobody
But my heart just can’t hold back
It’s the Way You Make Me Feel,
The way that you make me feel,
Spinning my world around,
Tell me how can I walk away,
I don’t care what they say,
I’m loving you anyway,
It’s the way you make me feel…………”
Bất chợt, chuông điện thoại của nó reo vang……….
– “Phong, dậy chưa, đi ăn sáng không mày???”
– “Trời, chín giờ ruỡi rồi còn ăn sáng gì nữa cha nội???”
– “Vậy là mày ăn rồi hả? Thôi kệ. Lát chiều tao qua chở mày đi uống cà phê nha. Có vụ này hay lắm nè.”
– “Vụ gì? Có vụ gì mới nữa hả? Ok. Đằng nào thì hôm nay tao cũng chẳng có kế hoạch nào. Mấy giờ mày qua?… Hai giờ hả? Ok…Rồi… Vậy đi.”
Vụ gì của thằng bạn hóa ra lại là vụ…mai mối. Thằng bạn thân của nó, tên Hải, vốn dĩ là một đứa đào hoa, con gái theo nó xếp hàng dài cả khúc. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, vào một ngày đẹp trời, nó bị “tiếng sét ái tình” với một bé lớp dưới. Nói chung thì nhỏ đó cũng…bình thường (hay tại nó thấy nhiều người đẹp quá nên vậy?), nhưng chàng Hải nhà ta lại mê nàng như điếu đổ. Nào là “dễ thương”, “đáng yêu”, “dịu dàng”, “thông minh”…nói chung có bao nhiêu mỹ từ là nó dành tặng cho nhỏ đó hết. Khổ nỗi, nhỏ này lại ghét cay ghét đắng mấy anh đào hoa, làm tội thằng bạn nó dùng hết chiêu hết cách, cuối cùng mới “dụ” được nhỏ đồng ý đi uống cà phê chung, với một điều kiện: “Anh có bạn anh, em có bạn em!”
Quán cà phê…của nó…Hai giờ chiều…
Thiệt là nhảm hết sức. Chui đâu không chui lại chui đầu vô đây. Nói không phải chê, chớ quán cà phê này giá mắc ơi là mắc. Nếu nó không làm ở đây, thì đời nào nó vô đây uống cà phê. Thằng Hải này đúng là, muốn “lấy le” với con người ta đây mà!
– “Chào em. Đây là bạn anh, tên Phong. Nó đang làm ở quán này nên tiện thể anh ghé qua luôn. Còn đây là Thu, bạn của Hương, học chung lớp ngoại thương khóa dưới.”
– “Tụi em chào hai anh.”- Hai cô bé đáp.
– “Chào hai em. Anh có nghe Hải nói về hai em nhiều. Hôm nay mới được gặp. Thật hân hạnh cho anh.”- Nó đáp một cách hết sức xã giao và lịch sự.
– “Chắc anh Hải chỉ toàn nói xấu tụi em thôi phải không anh?”- Nhỏ Hương (người đó đó) lên tiếng.
– “Đâu có, anh đâu dám đâu, chỉ toàn nói tốt không hà. Đúng không mày…mày?”- Thằng Hải này, chưa gì đã cuống quýt lên rồi. Nó quay qua thằng bạn, nháy mắt theo kiểu: “lát dẫn tao đi ăn tối nha mày”, rồi đợi thằng Hải gật đầu một cách mau chóng, nó lên tiếng thanh minh:
– “Không có đâu em ơi. Nó suốt ngày khen em quá trời. Hôm nay anh gặp, đúng là nó không nói quá chút nào.”
– “Anh Phong đừng có bênh anh Hải. Xưa giờ em có thấy ảnh nói tốt cho ai bao giờ đâu. Đúng không Thu?”- Nhỏ Hương này thật không vừa tý nào, nhỏ tung chiêu đáp trả ngay lập tức. Vui nhỉ, lần này đến lượt nhỏ Thu thay vai nó.
– “Đúng là xưa giờ tao chưa thấy ảnh khen ai. Nhưng cũng chưa nghe ảnh chê ai bao giờ.”- Nhỏ Thu cười đáp lời. Hay nè, nhỏ này đứng về phe “trung lập”.
– “Thôi bỏ qua đi. Hai em uống gì để anh kêu? Phục vụ người ta đợi nãy giờ kìa?”- Thằng Hải nhanh chóng lảng sang chuyện khác. Nhỏ Vân đứng đợi, cười mỉm từ nãy đến giờ.
– “Cho em hai ly yoghurt dâu dằm…”
Tạm gọi là nói chuyện trên trời dưới đất. Nhỏ Hương thỉnh thoảng lại “chọt” thằng Hải một câu. Nhỏ Thu và nó, đóng vai trò trung gian đôn đốc và làm nền cho hai đứa bạn. Nói chung thì cũng vui. Được một lúc, như thỏa thuận từ trước, nó kiếm cớ kéo nhỏ Thu ra khỏi quán, tất nhiên là để thằng Hải được dịp “tán” rồi. Bước xuống tầng hầm để xe, nó hỏi:
– “Bây giờ Thu muốn đi đâu chơi? Để tụi nó có không gian một chút. Thằng bạn anh kỳ này chắc cũng vất vả lắm đây.”
– “Cũng tội nghiệp ảnh”- Nhỏ Thu cười đáp lời- “Con bạn em vốn dĩ có hiền lành gì đâu anh. Mà chẳng hiểu sao, cứ gặp anh Hải là nó lại còn “lên máu” nữa mới vui chớ.”
– “Cái này chắc gọi là “yêu nhau lắm cắn nhau đau” đây em. Thôi kệ tụi nó, anh em mình đi dạo một vòng hen.”
– “Dạ.”
Đường phố hôm nay vắng vẻ hơn nó tưởng. Nó chở nhỏ Thu đi dạo một vòng, rồi hai đứa tấp vô lề đường ăn đủ thứ “nhảm nhí”. Cái thú bình dân ngồi lề đường ăn hàng, thiệt không có bút mực nào tả được.
– “ Anh Phong có bạn gái chưa?”
Nhỏ Thu lên tiếng hỏi bất ngờ. Nó sựng lại vài giây, rồi vui vẻ đáp:
– “Chưa em ơi. Anh vừa lùn vừa xấu vừa ham tiền như vầy, có ma nào nó thèm để mắt đến anh.”
– “Lỡ có ai để mắt đến anh Phong mà anh chưa biết thì sao???”
– “Ô nếu vậy thì diễm phúc quá. Nhưng mà anh nghi lắm, ai mà mê anh chắc mắt mũi cũng có vấn đề rồi em.”- Nó cười, rồi lập tức chuyển chủ đề trước khi có thêm câu hỏi- “Bé Thu ăn thêm không em?”