Đơn giản là... tình yêu - Chương 39
CHƯƠNG 9
Nhóc Khoa ra đi trong lặng lẽ, chỉ có nó là hiểu rõ nhất tại sao. Nó không biết, nhưng đoán chừng anh Quân cũng hiểu được phần nào. Nó thấy có gì đó…trống vắng. Có lẽ cũng quen, cái điệu nhỏ nhẹ thỏ thẻ và hay xấu hổ của thằng nhóc…
Dù không muốn, dạo này nó nhìn thằng Hoàng với con mắt khác, và lạnh lùng hơn. Nó cảm thấy, có phần uất ức giùm cho nhóc Khoa. Vậy đó…
Ngày…tháng…năm…
– “Chị em mình nói chuyện một lát được không em???”
Chị Mai bất ngờ bước lên tầng ba và mở lời đề nghị. Nó không cảm thấy ngạc nhiên. Nó biết ngày này sẽ đến, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi…
Ngày…tháng…năm…
– “Nhóc Phong, vô đây nói chuyện với anh một chút.”- Anh Thắng mở lời, rồi lập tức bước vào Staff Room. Nó bước theo, ngạc nhiên không hiểu có chuyện gì?
– “Em với anh Vũ…có chuyện gì hả???”
– “Có chuyện gì là…có chuyện gì anh???”
– “Hôm bữa anh có gặp Mai. Cô ấy khóc nhiều, và có vẻ khổ sở lắm. Mới đầu anh gặng hỏi, cô ấy không chịu nói. Rồi cuối cùng mới thốt lên…anh Vũ đã chủ động chia tay cô ấy rồi…”
– “Thiệt…là vậy hả anh??? Tại sao??? Em chưa nghe anh Vũ hay chị Mai nói gì với em hết.”
– “Anh không biết…nhưng em nên nói chuyện với anh Vũ…bởi vì…theo như những gì Mai nói…hai người chia tay là…vì em…”
– “Vì…em…”
Quán của nó…Ba giờ chiều…
Mắt chị Mai không còn vẻ tinh anh mà nó hay nhìn thấy mỗi khi gặp chị. Đôi mắt chị bây giờ có phần thâm quầng với cái nhìn đầy tuyệt vọng và chan chứa nỗi buồn. Nó nhìn chị, bất giác thở dài, cũng chẳng hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy…
– “Em…đã biết anh Vũ… thích em?”
Chị Mai mở đầu thẳng thắn và không giấu diếm. Nó lại nhìn chị, cái nhìn đầy phân vân không biết nên nói như thế nào. Một lúc sau (cũng chẳng biết là bao lâu), hít một hơi dài, nó thừa nhận:
– “Em biết.”
Quán của Phong…Ba giờ mười lăm phút chiều…
Dù đã chuẩn bị từ trước, câu trả lời của Phong vẫn làm cô có chút bối rối. Phong đã biết Vũ thích Phong, vậy…
– “Chị thật tình không muốn hỏi, nhưng không thể làm khác đi được, em…em có thích anh Vũ không???”
Phong nhìn cô, ánh mắt có phần hơi khó hiểu…hay là hoang mang???
– “Em, thú thật là hiện tại không thích anh Vũ.”
Quán của nó…Mấy giờ rồi nhỉ…
Nó trả lời, thành thật và thẳng thắn. Nó không biết anh Vũ đã nói gì với chị Mai, nên tốt nhất là trả lời một cách thành thật. Với lại, ngay khi đối mặt với chị, nó đã có cảm giác không thể nào trả lời qua loa hay lòng vòng được. Chị Mai, người con gái đang ngồi trước mặt nó, có lẽ, đã phải chịu rất nhiều đau khổ, vì anh Vũ…
Chị Mai có chút nhíu mày trước câu trả lời của nó. Nhưng chị không hỏi tiếp. Chị chỉ ngồi im lặng, mắt xa xăm nhìn ra khoảng không bên ngoài.
Thẫn thờ…cứ như vậy…cho đến khi nó tan ca…
Ngày…tháng…năm…
Nhà của anh Vũ…Tám giờ mười phút tối…
– “Sao anh lại làm như vậy???”- Nó mở đầu câu chuyện với một giọng nói đầy giận dữ.
Anh Vũ quay qua nhìn nó, nhíu mày:
– “Làm như vậy là làm gì???”
– “Anh đừng có vờ vịt như vậy chứ”- Nó nói mà muốn nổi điên- “Tại sao anh lại chia tay với chị Mai???”
– “À…ra là chuyện đó…Em hỏi tại sao à? Em thừa biết là tại sao mà.”
– “Anh…chẳng phải em đã từng nói là khi anh chưa khỏi bệnh thì đừng đưa ra bất kỳ quyết định nào sao. Sao anh lại hồ đồ như vậy chứ???”
– “Hồ đồ…em xem lại mình đi…Tự nhiên xông vào nhà người khác nói một chuyện chẳng liên quan gì đến mình mới gọi là hồ đồ đó…”
– “Anh…anh…”- Nó cắn răng, mặt phừng phừng vì giận…
Nhà của anh Vũ…Chín giờ tối…
– “Em có từng nghĩ cho anh không??? Em có muốn biết cảm giác của anh không??? Em tưởng anh đã không cố gắng hết sức để nhớ ra sao???”
– “Em…”
– “Em có biết cảm giác nhìn người mình thích tuyệt vọng vì một người khác là như thế nào không??? Em có biết cảm giác mình bị cho ra ngoài rìa chỉ vì mình không nhớ tới một người nào đó là như thế nào không???”
– “Anh…Chị Mai không phải là “một người nào đó”…chỉ là người anh từng yêu…từng rất yêu…”- Nó hét toáng lên, làm sao mà anh Vũ có thể xem chị Mai như “một người nào đó” được.
Bất ngờ, anh Vũ lao tới, ôm lấy nó. Anh bắt đầu hôn nó một cách mạnh bạo và mãnh liệt…
– “Anh Vũ…thả…”
Anh Vũ tiếp tục xiết chặt nó, bây giờ anh đã hôn xuống phía dưới cổ…
– “Anh…anh đang làm gì vậy???…”
Bất chấp nỗ lực vùng ra, anh Vũ vẫn ôm chặt lấy nó. Anh bứt tung hàng cúc áo mà nó đang mặc…bắt đầu đưa tay vào trong…