Đơn giản là... tình yêu - Chương 38
CHƯƠNG 8
– “Khoa, không lo tiếp khách đi mà cứ đứng ngắm nghía gì vậy em???”
Nó lên tiếng khi thấy khách chuẩn bị order mà nhóc Khoa chẳng có động tĩnh gì cả. Ặc, ở tầng này mà để khách phải đợi là phiền đây. Lạ thật, thằng nhóc đang ngắm nghía cái gì vậy nhỉ, ở góc đó đã có thằng Hoàng lo rồi cơ mà…
– “Khoa…”
– “Dạ…dạ…sao anh???”
– “Em đang thả hồn đi đâu vậy. Khách người ta đang gọi kìa…Ra mau không người ta lại complaint bây giờ…”
– “Dạ…Em xin lỗi…Em ra liền đây anh…”
Từ ngày nhận được nhiệm vụ “cao cả” của anh Quân, nó thường xuyên chuyện trò cùng nhóc Khoa…Thỉnh thoảng…dẫn thằng nhóc đi ăn chơi…Nhóc Khoa này, đúng là…ngây thơ không thể tả…Đã vậy…cái vẻ ngoài “miễn bàn” khiến thằng nhóc gặp không biết bao nhiêu sự cố…Nhiều lần, nó phải đứng ra giải quyết thì mới yên… Nhưng nói chung…thằng nhóc thuộc tuýp “con gái” đáng mơ ước của nhiều anh chàng…Nhiều khi dẫn nó ra đường…người ta cứ tưởng…nó đi với bạn gái…Nhóc Khoa nghe lời nó lắm (chắc một phần cũng tại “thẩm quyền” mà anh Quân giao cho nó), và tâm sự với nó rất nhiều…Chẳng biết từ lúc nào…nó xem nhóc này như một đứa em (trai hay gái đây) vậy…
Ngày…tháng…năm…
– “Hoàng…Lại đây biểu chút coi…”- Nó lên tiếng gọi thằng Hoàng…
– “Có chuyện gì vậy anh???”
– “Mấy bữa nay anh thấy thằng Khoa cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế nào á…Đặc biệt là mỗi lần làm chung ca với nhóc ngươi…Khai thiệt đi…Nhóc ngươi có làm gì nó không vậy???”
– “Làm gì…là làm gì anh???”
– “Anh không biết mới hỏi nhóc ngươi…Hừm…Nhóc ngươi cẩn thận không ta “dâng sớ” cho anh Quân “trảm” nhà ngươi bây giờ…”
– “Anh Phong nhảm quá…Em thì làm gì được với nhóc Khoa này cơ chứ…”
– “Làm gì thì làm sao anh mày biết được??? Liệu thần hồn, anh mày mà nghe thấy điều tiếng gì là chết nhóc ngươi ngay…”
Ngày…tháng…năm…
– “Minh…ra đây anh hỏi cái coi…”
– “Có chuyện gì không anh???”
– “Dạo này anh thấy thằng Hoàng với thằng Khoa cứ thế nào á…Nhóc ngươi có biết chuyện gì không vậy???”
– “Em cũng…bó tay anh ơi…Dạo này em cũng thấy thằng Hoàng có gì kỳ kỳ…nhưng hỏi thì nó không chịu nói…”
– “Chà…bạn thân với nó như nhóc ngươi mà không biết…xem chừng hơi phiền đây…”
– “À…còn chuyện này nữa…Dạo này nó với nhỏ bồ nó cãi lộn suốt ngày…nghe đồn đã tính chia tay mấy bận rồi anh…”
– “…Uhm…anh biết rồi…Thôi nhóc ngươi làm tiếp đi…Khách vô rồi kìa…”
– “Khoa, tan ca anh em mình đi đâu chơi nha…”
– “Dạ…cũng được anh Phong…mà có vụ gì vậy anh…”
– “Thì hứng lên rủ em đi thôi…có gì là muốn…có gì…”
– “Dạ…đâu có…em hỏi vậy thôi…Lát cuối giờ em đợi ở hầm xe nha anh…”
– “Em với thằng Hoàng có chuyện gì phải không???”- Nó vô thẳng vấn đề khi hai đứa đã yên vị trong một quán cà phê quen thuộc
– “Dạ…đâu có chuyện gì đâu anh…”- Nhóc Khoa trả lời nó, nhưng mặt thì cúi gằm xuống.
– “Đừng có giấu anh…Anh quen với em bao lâu anh biết…Nào nói đi…có chuyện gì vậy???”
Thằng nhóc đang phân vân, môi bắt đầu mím mím… nửa muốn nói ra…nửa muốn chặn lời…Nhóc Khoa nhìn nó, đôi mắt buồn và nhiều tâm sự. Rồi thở dài…
– “Em…thích nó phải không???”
Nó vào ngay trọng tâm vấn đề. Từ bữa trước, nó bắt đầu để ý mỗi lần nhóc Khoa nhìn thằng Hoàng…Cái kiểu nhìn đó…đương nhiên nó hiểu điều gì ẩn đằng sau…
– “Anh Phong…biết rồi hả???”- Thằng nhóc lại thở dài, trả lời bằng một câu hỏi.
– “Vậy là…em thích nó thiệt…”
Khẽ khàng, thằng nhóc gật đầu thú nhận:
– “Dạ. Anh Phong thấy ghê tởm em lắm, đúng không???”
Ghê tởm. Làm sao mà nó có thể thấy như vậy được. Nó chỉ đang thấy đồng cảm và tội nghiệp thằng em. Nhóc Khoa à, em lại đi vào con đường không có lối thoát rồi…
– “Anh không như vậy đâu, em đừng lo. Anh cũng có vài người bạn là Gay. Nhưng…Em cũng biết nó là Straight đúng không???”- Nó nhìn thấy thằng nhóc gật đầu- “Đã biết là Straight sao còn đâm đầu vào đó vậy???”
– “Em biết chứ…em hiểu rõ lắm…nhưng tình cảm mà…làm sao chi phối được anh…Anh Hoàng đối xử với em tốt lắm…ảnh…ảnh…”
– “Nó có biết là em thích nó hay không???”
– “Dạ biết…Mà không chỉ mình ảnh…chị Vân cũng biết rồi…Hôm bữa…cái hôm mà anh thấy chị Vân đột ngột đi ra khỏi phòng Staff Room á…Chỉ đã nhìn thấy…hai đứa em hôn nhau…”
Nó lập tức nhớ lại khuôn mặt kỳ lạ mà bữa đó nó cho là trúng gió của nhỏ Vân…
– “Nói chính xác xem nào…là em chủ động hay là thằng Hoàng…”
– “Dạ…là…anh Hoàng…Hôm đó ảnh vừa cãi nhau với bạn gái…em…thật sự lúc đó chỉ muốn an ủi ảnh thôi…”
– “Thằng khốn…”- Nó vừa chửi vừa đập bàn, làm nguyên một cái quán quay lại nhìn- “Nó biết mình là Straight mà còn chơi cái trò đó hả…”
Nó cực kỳ ghét những người biết mình là Straight mà vẫn đùa giỡn với tình cảm của những người đồng tính. Người dị tính vốn dĩ đụng chuyện đó đã bị tổn thương, huống chi những người đồng tính với tâm hồn mỏng manh giống như nhóc Khoa…
– “Anh Phong…anh Phong đừng giận…Không phải tại anh Hoàng đâu…Tại em…”
– “Sao lại không phải tại nó…Nó làm vậy…nó gieo hy vọng vào lòng em…nhưng…em và nó đều biết chuyện đó là không thể…”
– “Em biết chứ anh…nhưng không sao…chẳng còn bao lâu nữa…em sẽ nghỉ làm…và…sẽ không gặp lại ảnh nữa…”
– “Nhóc này…em…”
– “Anh Phong không cần tội nghiệp em. Em không yếu đuối như vẻ bề ngoài của mình đâu. Em biết anh Hoàng chỉ đang lấp khoảng trống thôi…Nhưng…được ở bên cạnh ảnh thời gian qua…được làm việc cùng ảnh…đối với em…là hạnh phúc lắm rồi…”
– “Khoa này…em…đúng là mạnh mẽ hơn anh tưởng…Thật sự…không có nhiều người làm được như em đâu…”
– “Em cám ơn anh. À…chuyện này em chưa nói với ai hết. Anh Phong giữ bí mật dùm em…Em muốn mình ra đi…thật im lặng…”
– “Uhm…anh biểt rồi…”- Nó nhìn nhóc Khoa, bất giác trào dâng một niềm tiếc nuối và cảm thông…