Đơn giản là... tình yêu - Chương 35
CHƯƠNG 5
Có nhất thiết phải đau khổ như vậy không???
Ngày…tháng…năm
Nó tỉnh dậy lúc năm giờ sáng. Chẳng thể nào ngủ thêm được. Nó mở cửa sổ, nhẹ nhàng đón những tia nắng đầu tiên của một ngày mới. Nó rất ít khi dậy sớm, nên mỗi lần như vậy, là phải tranh thủ cảm nhận cảm giác thư thái của một không gian yên tĩnh và lành lạnh, vốn dĩ hiếm hoi ở cái thành phố đông đúc và chật chội này…
“…………Oh, oh, oh
Woke up today
Feeling the way I always do
Oh, oh, oh
Hungry for something
That I can’t eat
Then I hear that beat
The rhythm of town
Starts calling me down
It’s like a message from
High above
Oh, oh, oh
Pulling me out
To the smiles and the
Streets that I love…………”
– “Nhóc, xuống nhà ăn sáng kìa.”
– “Xuống liền đây. Bà già!”
Quán của nó…Tám giờ sáng…
Hôm nay nó làm ca sáng. Ca sáng luôn nhàn hạ hơn. Nó, thằng Hoàng, nhỏ Vân, anh Thắng ngồi “tám” đủ thứ chuyện trên đời.
– “Mấy đứa nghe tin gì chưa???”
– “Tin gì anh. Cái chốn này hàng ngày có cả đống tin, anh muốn nói tới cái tin nào?”
– “Tin là sắp có thêm một đứa nữa vô tầng mình làm phục vụ á.”
– “Hả? Thêm một đứa nữa hả??? Sao em không nghe anh Quân nói gì vậy ta?”- Nó lên tiếng thắc mắc- “Mà tầng này có thiếu phục vụ đâu. Tuyển thêm một đứa nữa làm chi???”
– “Tin hàng lang thôi mà. Nghe đồn đó là em họ của anh Quân ở quê mới lên học đại học. Ảnh muốn tạo điều kiện cho nó vậy mà.”
– “Vậy hả anh? Mà con trai hay con gái vậy anh???”- Thằng Hoàng và nhỏ Vân đồng thanh đưa ra câu hỏi.
– “Anh không biết. Chỉ mới nghe phong phanh vậy thôi.”
– “Vậy hả…trời…hy vọng là trai và …đẹp trai…chớ xấu quá vô tầng này không hợp xíu nào”- Nhỏ Vân bắt đầu bài ca “mê trai đẹp”
– “Đúng đó”- Thằng Hoàng xen vào- “Tầng này chỉ có một người xấu, mà người đó thì đang làm “sup” mất rồi. Tuyển thêm một “sup” nữa, chắc chết.”
– “Nhóc Hoàng kia, nói gì đó cưng. Sáng nay ăn “gan hùm mật gấu” hay sao vậy??? Cẩn thận, đừng để anh mày ra tay cho “sống dở chết dở” nha.”
– “Em đâu dám”- Thằng Hoàng vừa nói vừa tiến về phía Staff Room- “Nhưng mà… sự thật thường mất lòng anh ơi.” Nói xong liền biến ngay vào Staff Room.
– “Ê…tên nhóc kia…chờ đó…”
Quán của nó…Mười giờ sáng…
Anh Quân gọi nó vào phòng làm việc. Xem tình hình, chắc là…thông tin cái vụ thằng (hay con) nhóc sắp sửa vào làm việc đây…
– “Chắc Phong biết là tầng ba sắp có thêm một em làm phục vụ?”
– “Dạ, có nghe…thiên hạ đồn. Vậy là thiệt hả đại ca?”
– “Uhm. Nó là em họ của anh. Mới ở dưới quê lên nên còn lơ ngơ lắm. Có gì cậu giúp đỡ em nó nha.”
– “Trời. Đại ca làm quá rồi. Em có biết gì đâu mà giúp. Cùng lắm là…trao đổi thôi.”
– “Hì. Cậu xạo sự quá đó…Hèm…Nói chung là Phong giỏi về phần ăn nói, lại lanh lẹ, nên có gì nhớ chỉ bảo cho em nó. Nó mới vô, mà cậu dù gì cũng làm “sup” khá lâu rồi…”
– “Em biểt rồi, đại ca. Đại ca yên tâm. Em sẽ “chăm sóc” em nó chu đáo. Mà… đại ca không sợ “giao trứng cho ác” hả???”- Nó mở nụ cười “gian tà”.
– “Trời. Lo gì. Cậu cứ thoải mái mà xử lý. Nếu làm gì không ổn thì…lúc đó tới anh.”
– “Sặc…Chưa gì đã nghe mùi “thuốc súng” rồi…Chà…nhận lãnh nhiệm vụ này hơi “cao cả” đó anh.”- Nó lại cười.
Quán của nó…Mười một giờ sáng…
Anh Quân bước lên tầng ba, theo sau là…một nhỏ nhìn khá đáng yêu. Bộ dạng có phần rụt rè, cứ đứng nép nép sau lưng anh.
– “Giới thiệu với mọi người. Đây là Khoa. Em nó sẽ bắt đầu làm việc ở đây vào ngày mai. Khoa, ra chào mọi người đi.”
– “Dạ…Chào…mấy anh chị…em tên là Khoa, sinh viên năm nhất…có gì…nhờ mấy anh chị giúp đỡ…”
– “Trời…nhóc ở đâu mà dễ thương vậy nè…Qua đây chị coi…chà…”- Nhỏ Vân lập tức lao ngay vào “hỗn chiến”- “Ok. Em cứ yên tâm làm ở đây. Chỉ cần cảnh giác với cái anh đang tròn mắt ra kia là được.”
– “Trời…bà kia…Nói xấu gì tôi đó. Lâu lắm mới gặp một em dễ thương. Phải cho người ta ngắm một chút chứ.”
Nó thấy nhỏ em bắt đầu đỏ mặt…không…phải nói là mặt nhỏ như trái cà chua chín á…Anh Quân mỉm cười, nụ cười ma quái gì đâu…
– “Anh đã dặn bao nhiêu lần rồi. Con trai thì phải có khí khái một chút. Coi kìa, bao nhiêu người lầm lẫn rồi thấy chưa???”
– “Con…hả…cái gì…anh???”- Nguyên đám la lên thất thanh.
Em của anh Quân lúc này mới lên tiếng nhỏ nhẹ:
– “Em…em…là…con trai…”