Đơn giản là... tình yêu - Chương 34
CHƯƠNG 4
Mai ra về trong sự thất vọng cùng cực. Dù đã chuẩn bị trước tâm lý, cô vẫn không khỏi ngỡ ngàng vì thái độ của Vũ đối với mình. Thẫn thờ, cô đi dạo dọc con đường nơi trung tâm… vô định… thất thần…
– “Coi chừng!!!”
Tiếng la thất thanh vang lên rồi một chiếc xe máy tông thẳng lên lề va rầm vào tường. Người điều khiển lóp ngóp bò dậy, trông dọc ngang xem “bóng hồng” nào khiến mình phải thê thảm như thế này…
– “Đi đường để ý chút đi người đẹp…Ủa…Mai???”
Mai đang cuống quýt xin lỗi và chạy tới xem xét thì bất chợt nhận ra người quen. Ơn trời, may mà anh không gặp chấn thương nghiêm trọng…
– “Anh Thắng…Anh Thắng có làm sao không???”
– “Trời. Em đi đường mà đầu óc để đâu vậy Mai. Không phải anh phản xạ tốt, là em bị tông xe rồi còn đâu…”
– “Em xin lỗi…Em…đang mải suy nghĩ về vài chuyện…nên…”
– “Lần sau đừng có qua đường kiểu đó nữa nhe. Mà sao, gặp chuyện gì mà lại te tua như vậy.”
– “Chuyện dài lắm anh ơi. Để có dịp, em nói anh nghe…”
– “Dịp nào cho mệt. Hôm nay anh rảnh nè…Đi, mình tới bar S…làm vài ly…”
– “Anh Thắng thiệt tình…Vẫn như vậy ha…”
– “Hôm nay em không thấy anh Thắng đi làm. Bữa nay “off” hả anh???”
– “Theo lịch thì không, nhưng anh đang muốn ăn chơi nên xin phép “off” một bữa. Sao, nghe nói là em đang đi nước ngoài mà, tự nhiên đùng đùng đi về vậy???”
– “Anh Thắng…chưa nghe nhóc Phong nói gì hả???”
– “Nói gì…Mấy bữa nay nó có ghé quán đâu…Mà sao lại liên quan tới nhóc đó???”
– “Thật ra…Cũng không phải…Tại vì…Anh Vũ…”
– “Sao…anh ta làm sao??? Bữa giờ gặp thấy anh ta vẫn bình thường mà…”
– “Thì…anh Vũ vẫn bình thường với mọi người…Chỉ có em thôi…”
– “Là sao???”- Thắng đang cực kỳ thắc mắc với những gì Mai nói. Có khi nào, cha Vũ này “đá” em Mai rồi không ta.
Mai nhìn Thắng, cười buồn. Cô chậm rãi bắt đầu câu chuyện với ánh mắt xa xăm, chen lẫn một phần… thất vọng và đau đớn …
Ngày…tháng…năm…
Nó về đến nhà trong trạng thái bất ổn không thể tả. Quần áo xộc xệch, mặt mày tèm nhem…May mà không ai có ở nhà…Nếu không…nó không biết phải giải thích như thế nào nữa…
Nó lao vào phòng tắm và xả nước điên cuồng…Mạnh thêm…mạnh nữa đi…Những dòng nước chảy ào ào xuống người nó với mong uớc làm vơi đi một phần những vất vả và phiền muộn…Sao lại như vậy…sao lại làm vậy với nó…Nó đâu có tội tình gì…nó đâu có lỗi lầm gì đâu…Sao lại làm như vậy???
Bảo về đến nhà (tất nhiên là nhà Mai rồi) trong tâm trạng…yêu đời lạ. Cuộc gặp gỡ thú vị với cậu nhóc vừa rồi làm Bảo thấy… cực vui. Trời, con trai mà sao có thể…đáng yêu như cậu ta được nhỉ??? Cậu móc điện thoại, nhìn vào số mới lưu trong danh bạ rồi mỉm cười…Xem nào…nhất định phải gặp lại nhóc này mới được…
Ngày…tháng…năm…
Chà….Đến giờ mà chị Mai vẫn chưa về…Không biết kết quả cuộc gặp ra sao nữa…Bảo bắt đầu lo lắng…Cậu móc điện thoại, nhấn số chị Mai…
– “Tối nay chị không về. Em ở nhà “tự xử” đi nha.”
Tiếng bà chị cất lên lẫn với tiếng nhạc xậm xình trong một quán nào đó. Bảo thở dài…Chắc không có kết quả nên đang đi giải sầu đây…
– “Chị đang ở đâu để em tới đó luôn.”
– “Không cần. Em đi đâu đó chơi đi”- Chị Mai trả lời trong một đống…hỗn tạp các giọng nói- “Thôi. Chị cúp máy đây.”
– “Chị…chị…”
Tiếng tít…tít báo hiệu cuộc gọi vừa chấm dứt. Bảo lại thở dài…Trời, bà chị cứng rắn không biết đã đi đâu rồi đây???
Bảo lấy xe ra khỏi nhà. Mục đích trước tiên là đi ăn (không có chị Mai nên cũng chẳng thích ăn ở nhà), mục đích thứ hai là…đi dạo vài vòng xem có chỗ nào được thì tấp vô…
Quán bar này được nè…Bảo có lên mạng search về một số quán bar dành cho người đồng tính…Mấy giờ rồi nhỉ…Còn sớm chán…Vô thử xem nào…
Chín giờ mười lăm phút tối…
Quán bar này đúng là…khá trong sạch, phù hợp với mình. Bảo nghĩ thầm. Cậu bước tới quầy…Chà…có một anh chàng bảnh trai đang nốc rượu như điên ở quầy bar…
– “Cho một ly Margarita.”
Bảo đón ly rượu từ tay người phục vụ, rồi quay nhìn xung quanh. Quán đông người thật. Nhưng chẳng có ai đáng chú ý…
Bất ngờ…
– “Đang chờ ai vậy cưng. Hay đang đợi anh???”- Một gã khách vừa vuốt đùi cậu vừa mở nụ cười nham nhở. Bảo nhìn gã. Cậu đã quá quen với chuyện này…
– “Xin lỗi. Nhưng tôi đang đi với người yêu.”- Cậu vừa nói vừa choàng tay qua anh khách bảnh trai đang ngồi nốc rượu- “Người yêu tôi bữa nay không được vui, nên phiền anh ra chỗ khác…”
Thật tình, Bảo không ngờ là anh ta lại phản ứng nhanh đến như vậy. Cậu chủ ý muốn chọc ghẹo, nhưng anh ta lại…áp phe với cậu ngay…
– “Anh muốn làm gì người yêu của tôi hả???”
Anh khách bảnh trai quay qua nhìn gã đó, rồi mở giọng có phần đe dọa và rất nghiêm trang. Gã hoảng hồn, vội đi về phía khác…Anh khách nhìn Bảo, mỉm cười…
– “Hi. Cám ơn. Không ngờ anh lại…bắt bài giúp tôi nhanh như vậy?”
– “Có gì đâu. Bình thường mà…À… Hình như cậu là khách mới ở đây.”
– “Right. Tôi mới tới đây lần đầu. Cảm ơn đã giúp đỡ. Tôi tên là Bảo, còn anh???”
– “Chào, tôi tên là Tuấn…”