Đơn giản là... tình yêu - Chương 33
CHƯƠNG 3
Mai gọi điện cho Vũ. Giọng nói xa lạ khi trả lời điện thoại của anh làm cô bối rối và đau đớn. Không được…Cô không được bỏ cuộc…Nhẹ nhàng nhưng cương quyết…Cô hẹn gặp Vũ…
Quán cà phê nơi Phong làm việc…Hai giờ chiều…
Vũ nhìn Mai. Vẫn là cái nhìn xa lạ. Mai cảm nhận được nỗi đau không thể diễn tả thành lời…
– “Anh…không nhớ chút gì về em sao???”
– “Xin lỗi cô! Tôi rất cố gắng… Nhưng không tài nào nhớ ra được.”
– “Vậy…những gì Phong đã làm…không giúp ích được gì sao???”
– “Nhóc cố gắng lắm…nhưng tôi e rằng không có ích gì…Tội nghiệp nhóc…”
Tội nghiệp nhóc…Giọng nói của Vũ có vẻ gì đó trìu mến lắm…Mai nghe tiếng tim mình giật thót…Cảm giác gì đây…Vũ…anh…đang thay đổi sao???
Nó chạy như điên dọc theo con đường. Chạy…và cắm đầu chạy. Nó muốn đi thật xa. Xa khỏi bệnh viện đó…Xa khỏi hình ảnh đó…Thật xa…
– “Bốp…”
Nó va phải một chàng trai đang bách bộ dưới các tán cây.
– “Có chuyện gì mà chạy như điên vậy nhóc???”
Chàng trai cất tiếng hỏi, nhưng nó không buồn nghe. Tại sao vậy, nó đã cố đi khỏi nơi này rồi mà. Tại sao???… Nó ngồi bệt xuống đất, nước mắt tự nhiên chảy ra…ràn rụa…
Ngày…tháng…năm…
Bảo cất bước ra khỏi khu biệt thự, bách bộ dưới các tán cây. Cảm giác ngày hôm nay thật là dễ chịu. Chị Mai chuẩn bị đi gặp anh Vũ. Thật tình, Bảo muốn đi theo lắm, vì sợ bà chị mình bị shock, nhưng nghĩ kĩ lại, cậu chẳng thể giúp được gì, có khi lại làm cho hai người đó khó xử hơn.
Ngày…tháng…năm…
Khu Bảo đang ở tương đối mát mẻ so với những khu ở trung tâm thành phố. Ít ra, con đường ở đây cũng nhiều cây xanh hơn. Bảo bật cười, mới tới, mà cứ như đã ở đây lâu lắm vậy.
– “Bốp”
Đang đi ngon lành thì bị một thằng nhóc từ đâu xông tới như… bò húc. Loạng choạng, Bảo nhìn nó rồi hỏi:
– “Có chuyện gì mà chạy như điên vậy nhóc???”
Vậy mà…nó chẳng nói chẳng rằng…Tự nhiên ngồi bệt xuống đất…khóc nức nở…
Thằng nhóc này bị cái quái gì vậy???
Bảo nhìn thằng nhóc đang ngồi khóc…ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì…Bên kia đường, một số người bắt đầu nhìn Bảo với áng mắt tò mò. Gì kì vậy???…Chuyện này không có liên quan tới tui à nha…
– “Trời, to đầu vậy mà đi ăn hiếp một đứa con nít.”
– “Thiệt tình. Nhìn tướng tá cũng được mà sao tính tình kì cục vậy. Coi kìa, để thằng nhóc như vậy mà cứ trơ trơ ra nhìn…”
Một vài câu nói đả kích bắt đầu xuất hiện sau lưng Bảo. Cậu than trời…Oan quá…Tui đâu có tội tình gì đâu…
– “Nhóc. Em đứng dậy đi. Nín khóc nữa. Em làm người ta tưởng anh đang ăn hiếp em kìa.”
Bảo mở miệng với thằng nhóc. Rồi dìu nó đứng dậy. Nó gạt tay cậu ra. Trời…thằng nhóc này muốn cái gì nữa không biết…
Mọi người xung quanh bắt đầu màn chỉ chỉ trỏ trỏ. Thiệt chịu hết nổi cái tính hiếu kỳ của người dân nước này. Mặc kệ thằng nhóc chống cự…Cậu bế thốc nó lên…rồi vác (như vác bao tải đồ) đi về hướng công viên gần đó…
Công viên P…
– “Thả tôi xuống đi. Anh làm cái trò gì vậy???”
Thằng nhóc đã hết khóc, và bắt đầu kêu réo ồn ào. Bảo đặt (giống đặt đồ chơi nhỉ (cười)) nó xuống một băng ghế trong công viên.
– “Giở trò gì à??? Anh phải hỏi nhóc đang giở trò gì thì đúng hơn??? Tự nhiên tông vô người ta, rồi ngồi xuống khóc lóc ỉ ôi là sao???”
– “Tôi…tôi…”
– “Tôi cái gì nữa, nhóc làm người ta hiểu lầm là anh ăn hiếp nhóc kìa. Bây giờ làm sao thanh minh đây???”
– “Xin…xin lỗi…”
Thằng nhóc ngước lên nhìn cậu. Rồi mở giọng. Bây giờ Bảo mới có dịp nhìn rõ mặt thằng nhóc. Chớp đôi mắt còn đang uơn uớt, thằng nhóc cất giọng, nói sao nhỉ, êm tai không chịu được…
– “ Xin lỗi…Xin lỗi…Tại tôi hết. Xin lỗi anh.”
Lần này…thằng nhóc còn đem vẻ mặt hối lỗi…dễ thương không chịu được ra nhìn cậu. Ặc…Bảo có cảm giác như đang say nắng vậy…Trời, trời nắng dữ vậy sao ta (loạn ngôn ngữ rồi)…
– “Nhóc bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
– “Tôi hai mươi mốt. Còn anh?”
– “Hả??? Cậu hai mươi mốt??? Đừng đùa tôi, cậu trông trẻ con thế cơ mà?!?”
– “Tôi trẻ con như vậy đó. Thì sao. Còn anh, chắc cũng ba mươi mấy tuổi rồi nhỉ?”
– “Trời. Đừng có làm quá như vậy chứ. Tôi mới có hai mươi ba tuổi thôi mà.”
– “Sặc…Anh mới hai mươi ba thôi hả…Trời…nhìn cứ như là ba mươi hai vậy.”
– “Ê…châm chọc nhau quá vậy nhóc. Mới quen, mà sao không kiêng nể chút nào vậy ta???”
– “Xin lỗi. Xưa giờ tôi quen như vậy rồi. Anh không thích thì thôi. Tôi đi về đây.”
– “Ý…chưa gì mà đã lẫy rồi…Con trai gì mà dễ lẫy quá vậy?”
– “Không phải. Hôm nay tôi mệt lắm rồi. Xin lỗi anh vì chuyện lúc nãy. Có gì sau này tôi sẽ…đền đáp sau.”
Thằng nhóc…ý quên…cậu nhóc mới quen đứng dậy phủi quần áo rồi tiến vào phía lối ra công viên. Bảo hơi… đơ vì sự chuyển biến có phần đột ngột. Cậu chạy theo, chụp tay cậu nhóc rồi nói:
– “Để anh đưa em về. Nhà em ở đâu???”
– “Cám ơn anh. Tôi tự về được. Hôm nay làm phiền anh rồi.”
– “Coi như có duyên mà. Để anh đưa nhóc về cho. Với lại, tâm trạng nhóc hiện giờ không tốt mà.”
– “Cám ơn anh. Tôi tự lo cho mình được. Anh đang đi bộ mà, tính đưa tôi về bằng gì??? Nhà tôi ở xa đây lắm, anh cứ đi về đi.”
Nhắc mới nhớ, bữa nay cậu đi bộ mà. Chà, cậu nhóc này vẫn còn tỉnh táo quá ta…
– “Hay…để anh về nhà lấy xe đưa em về???”
– “Cảm ơn anh. Hình như anh hơi tốt với người lạ quá đấy. Tôi không sao. Anh đi về đi. Sau này có gặp lại, tôi sẽ…trả ơn anh đàng hoàng…”
Cậu nhóc dường như không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện nữa.
Một chút tiếc nuối tự nhiên nổi lên trong lòng Bảo. Cậu vội vàng hỏi:
– “Làm sao… anh gặp nhóc để đòi…trả ơn được đây???
– “Cái đó…thì tùy…đây là số điện thoại của tôi…nếu anh thích… thì cứ lưu vô…”- Cậu nhóc nói, rồi đọc số. Bảo vội vàng rút điện thoại ra, trời, sao tự nhiên cậu hành động giống như một gã ngố vậy.
– “Vậy…khi nào rảnh anh sẽ gọi cho nhóc nha.”
– “Tùy anh.”- Cậu nhóc đáp, rồi vội vàng ra đường lớn bắt một chiếc taxi. Bảo có chút…bồi hồi, tự nhiên lẩm bẩm:
– “Nhất định sẽ gặp lại.”