Đơn giản là... tình yêu - Chương 32
CHƯƠNG 2
Ngày…tháng…năm…
Cũng không nhớ rõ là nó đã đưa anh Tuấn ra khỏi khu căn hộ đó như thế nào…Ngồi trên xe cấp cứu, tim nó đập một cách vội vã đầy lo lắng…Anh đừng làm sao nha anh…Đừng nha anh…
Ngày…tháng…năm…
Bệnh viện F…
Anh Tuấn được đưa vào phòng cấp cứu. Nó và anh Vũ ngồi đợi ở bên ngoài…Sốt ruột…Sổt ruột quá…Làm ơn…Nó còn chưa nói được với anh tình cảm của nó mà…Làm ơn…
Mai trở về nhà trong sự vui mừng của cả gia đình. Theo chân cô, Bảo bước vào khu biệt thự một cách dè dặt. Cậu muốn ra trọ riêng, nhưng Mai không đồng ý:
– “Nhà thì rộng, mười đứa như em chị còn chứa hết, huống hồ là một người.”
– “Nhưng…vậy thì làm phiền gia đình chị lắm. Em ra ngoài ở là được rồi. Cũng không biết khi nào chị mới qua lại…Nếu ở lâu thì ngại lắm…”
– “Ngại cái gì??? Nhà chị không ai có vấn đề gì đâu. Em muốn ở, thì ở bao lâu cũng được. Nếu cần, kêu người yêu về ở chung cũng được nữa. Chị để riêng cho một khu…Hì hì…”
– “…Bà chị này…đúng là…”
Ngày…tháng…năm…
Anh Tuấn đã được đưa trở lại giường bệnh. Anh cũng tỉnh táo hơn. Nhưng chưa nói chuyện nhiều được. Nó thức suốt đêm canh chừng anh. Anh Vũ muốn ở lại cùng nó, nhưng nó không đồng ý, lại thêm sự không thuận tiện, nên anh đành ra về trước…
Mười giờ mười phút tối…
Nó cảm thấy hơi mệt. Đầu óc bắt đầu đòi nghỉ ngơi. Nó nhìn anh Tuấn, mới có mấy ngày mà trông anh xuống sức quá. Tự nhiên thấy mắt rưng rưng…
Ngày…tháng…năm…
Tuẩn tỉnh dậy lúc bốn giờ mười sáu phút sáng. Cựa mình theo thói quen, bất chợt cảm thấy có một lực cản nhẹ. Anh mở hẳn đôi mắt ra nhìn…Là nhóc…nhóc của anh…Đúng rồi…chỉ có thể là nhóc…Là nhóc thôi…
Tuẩn nhìn nhóc…ánh mắt pha chút hối lỗi lẫn đắm đuối…Anh xin lỗi…anh lại làm em phải lo lắng rồi. Cúi người xuống…nhẹ nhàng…anh đặt một nụ hôn lên vầng trán thân thương…
Nhóc của anh…
Khi nó tỉnh dậy thì không thấy anh Tuấn ở trong phòng. Hốt hoảng, cuống cuồng, nó ba chân bốn cẳng tấp vào chỗ chị thư ký y khoa. Chị mỉm cười trước vẻ mặt của nó, và nhẹ nhàng thông báo rằng anh Tuấn đang trao đổi với bác sĩ trong phòng khám…
Mười giờ mười lăm phút sáng…
– “Tình hình sao rồi anh???”- Nó hỏi, không giấu vẻ lo lắng và quên mất mình và anh Tuấn đang ở trong tình trạng nào- “Bác sĩ có nói gì không???”
Anh Tuấn nhìn nó…có gì đó khác lạ lắm…Rồi lạnh lùng, anh buông một câu:
– “Em tới đây làm gì???”
– “Em tới đây làm gì???”
Nó sững người…Anh Tuấn nói vậy là sao. Nó còn tới đây làm gì nữa. Là ai…ai đã điện cho nó…
– “Anh hỏi vậy là sao???”
– “Anh hỏi em tới đây làm gì. Em vẫn còn rỗi hơi quá nhỉ. Sao em không bỏ mặc anh luôn cho rồi…”
– “Anh…anh…em chưa bao giờ có ý định đó…anh…vì anh…”
– “Được rồi. Anh cảm ơn em. Nhưng lần sau em không cần phải làm như vậy nữa đâu. Bây giờ em đi về đi.”
Như vậy là sao???…Nó…đã lo lắng cho anh biết bao…Nó… đã dành bao nhiêu tình cảm cho anh…Vậy mà…anh đối xử với nó như vậy sao???…
– “Em…đã lo lắng biết chừng nào. Khi nhìn thấy anh nằm bất động trên sàn nhà, anh có biết cảm giác của em như thế nào không??? Anh…”
– “Vậy…bây giờ em muốn anh phải làm gì??? Cám ơn chưa đủ hả, hay anh còn phải làm gì khác nữa???”
– “Anh…anh…”
– “Em đi về đi…Bây giờ anh mệt lắm…Bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi nhiều…Em muốn tự về, hay để anh kêu taxi cho em.”
– “Tôi tự đi về được.”
Nó để mặc cho cảm giác uất ức đang hành hạ mình, buông một câu gọn lỏn và lịch sự:
– “Xin lỗi. Chắc là tôi lại làm chuyện bao đồng rồi. Xin lỗi đã làm phiền anh. Anh nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ bắt taxi ra về.”
Nó quay lưng bước đi. Nước mắt đang chảy, nhưng ngược vào trong. Nó cố gắng điềm tĩnh đi về phía cửa trước, cực kỳ muốn tránh cái nhìn thương hại nào đó đang dành cho mình.
Bước ra khỏi khuôn viên bệnh viện, nó chạy dọc ven đường, chạy như điên…