Đơn giản là... tình yêu - Chương 31
PHẦN IV
CHƯƠNG 1
Ngày…tháng…năm…
Mai mở email và không khỏi bàng hoàng. Những dòng chữ hiển hiện trên màn hình khiến cô phát sốt lên vì lo lắng. Anh Vũ…Tại sao…Phải làm sao bây giờ…Không được…Cô nhất định phải trở về Việt Nam…Dù việc học có dở dang, nhưng không thể để Vũ trong tình trạng như vậy được…
Mai lên mạng tìm kiếm chuyến bay sớm nhất…Xem nào…
– “Chị tính về lại Việt Nam sao???”
Giọng một người con trai vang lên trong căn phòng. Mai quay lại nhìn…Là Bảo…
Ngày…tháng…năm…
Cuộc sống nơi đất khách quê người thật không dễ dàng gì. Đối với Mai, khoảng thời gian đầu làm “người lạ” cũng khá vẩt vả. Cô phải cân bằng nhiều thứ, từ việc học, việc làm, đến thích nghi văn hóa. May mắn sao, bên cạnh cô còn có một người em kết nghĩa thật tuyệt vời…
Ngày…tháng…năm…
– “Thằng chó, biến ra khỏi nhà này, mau lên. Tao không có đứa con như mày. Biến.”
Một thanh niên có vẻ ngoài cứng rắn với ánh mắt cương nghị và nhiều tâm sự vừa bước ra khỏi ngôi nhà gần nơi ở của cô. Đồ đạc của cậu đang bị vứt tung tóe trước cửa. Đi kèm theo câu nói, tiếng cửa đóng sập nghe lạnh lùng và vô cảm làm sao…
Mai mỉm cười nhớ lại. Đó là lần đầu tiên cô gặp Bảo.
Ngày…tháng…năm…
– “Cảm ơn chị Mai nhiều. Em không sao. Em cũng đoán trước khi “come out” sẽ bị như vậy mà.”
– “Nhưng…bây giờ em tính sao???”
– “Em hả? Thì chắc đi tìm một chỗ nào đó. Cùng lắm, thì ra ga tàu điện ngầm ngủ cũng được chị.”
– “Nhưng…còn việc học…rồi việc làm của em…”
– “Cũng chưa tính được chị ơi. Phải lo trước mắt đã. Chắc chắn họ sẽ cắt tiền. Em phải lo kiếm tiền trước, chứ không thì…”
– “Hay…Bảo qua ở chung với chị…Chị ở bên này một thân một mình, cũng buồn…”
Ngày…tháng…năm…
Bảo có một nghị lực hiếm thấy và một ý chí phi thường. Để có tiền chi trả cuộc sống, cậu không nề hà làm bất cứ việc gì. Bảo sắp tốt nghiệp, cậu mong muốn được trở về Việt Nam. Bảo thường nói: “Nơi này con người tàn nhẫn quá, chỉ biết tiền và tiền.”
Ngày…tháng…năm…
Không biết từ bao giờ, Mai xem Bảo như em ruột. Có chuyện vui buồn gì, hai chị em cũng tâm sự với nhau. Những ngày tháng ở bên đây, nỗi nhớ Vũ, nỗi nhớ nhà khiến cô cảm thấy thật khổ sở. May sao…may mắn làm sao…còn có Bảo ở bên cạnh cô.
– “Chị tính về lại Việt Nam sao?”
Bảo cất giọng, đều và trầm ấm. Mai gật đầu.
– “ Có chuyện gì hả chị?”
Mai nhìn Bảo, cười buồn. Cô thật sự không biết liệu việc mình làm có đem lại kết quả hay không. Vũ đã quên cô. Phải…cho dù là tai nạn…nhưng nó vẫn làm cô cảm thấy đau xót lắm…Tại sao???
Mai chỉ tay về phía bàn nơi phòng khách. Cô ngồi xuống và bắt đầu nói cho Bảo biết những chuyện đã xảy ra…
– “Vậy việc học ở đây chị tính sao?”
– “Chị đã liên hệ với bên trường. Chị tính xin bảo lưu, sau khi anh Vũ ổn định chị sẽ trở lại tiếp tục học.”
– “…Uhm…Vậy cũng ổn. Chị phải về thôi. Nhưng chị cũng nên cân nhắc. Vì…biết đến khi nào anh ta mới nhớ ra chị là ai?!”
– “Chị biết chứ. Nhưng cũng phải thử thôi…Mà…Bảo về Việt Nam với chị luôn không???”
Ngày…tháng…năm…
Phi trường thành phố C….
Mọi thủ tục đã hoàn tất. Mai và Bảo bước lên máy bay. Việt Nam, quê hương của cô, nơi sinh thành của cô, nơi nuôi cô khôn lớn. Việt Nam, nơi có bóng dáng gia đình, người thân, bạn bè. Việt Nam, nơi có người mà cô yêu thương, ngày đêm mong nhớ.
Nửa vòng trái đất…Chỉ nửa vòng thôi…
Ngày…tháng…năm…
Sân bay quốc tế T…
Bảo và Mai bước xuống nơi phi trường nhộn nhịp. Cái hơi nóng oi bức quen thuộc phả vào người cô, thành phố H… thành phố mà cô đã sống hơn hai mươi mấy năm trời…
– “Chà. Xin chào Việt Nam!!!”
Bảo cất tiếng, biểu lộ sự thích thú lẫn niềm vui sướng. Cô nhìn Bảo, bất giác mỉm cười:
– “Xin chào Việt Nam.”