Đơn giản là... tình yêu - Chương 30
CHƯƠNG 10-A
Khu PM…Tám giờ ba mươi phút tối…
Làm một vòng ăn uống xong thì anh Vũ chở nó vào đây. Gửi xe, hai anh em bách bộ dưới ánh trăng sáng hiếm hoi trong những ngày này. Gió thổi nhẹ…Một đêm đẹp trời…
– “Nhóc có nhớ chỗ này không?”
– “Dạ nhớ. Đó là lần đầu tiên em đi chung với anh Vũ. Hì hì, lúc đó anh đang…thất tình.”
– “Uhm. Những lời nói của nhóc bữa đó rất có tác dụng với anh. Đến bây giờ, anh vẫn không quên được những lời nhóc từng nói.”
Im lặng…
– “Sao anh Vũ lại đưa em ra đây??? Không phải là anh kêu có công chuyện mà???”
– “Thì…công chuyện…là…đi ăn uống vậy đó.”
– “Trời. Nếu công chuyện như vậy sao hồi nãy anh không đưa nhỏ Vân đi luôn. Bữa giờ nhỏ cứ than phiền là không thấy anh đưa đi chơi chung gì hết.”
– “Anh…Bữa nay…chỉ đưa nhóc đi được thôi.”
Anh Vũ quay qua nhìn nó. Có cái gì trong mắt anh tựa hồ như…đắm say. Nó dụi mắt mình, nó có đang nhìn nhầm không nhỉ???
Ký ức…Ba năm về trước…
– “Ê mày, sao bữa nay tao không thấy thằng cha Tuấn Anh đâu? Hay mày lại…đá chả rồi?”
– “Trời. Đá chi sớm mày ơi. Còn đang “đào” được khí thế mà. Nói cho mày nghe, thằng chả mê tao như điếu đổ rồi. Bây giờ tao muốn gì cũng được.”
– “Thằng khỉ, số mày sướng quá vậy. Tự nhiên vớ được mỏ vàng. Mà sao thằng cha này “dại trai” dữ vậy mày…”
– “Trời, đó là chiêu thức của tao mà. Mày muốn, bữa nào tao dạy cho vài chiêu…Hahaha…”
Tuấn đứng dựa vào bức tường, thở dốc. Anh không tin nổi những gì mình vừa nghe. Người yêu của anh, người anh yêu, sao có thể đối xử với anh như vậy. Anh…đã…dành bao nhiêu tình cảm cho người đó rồi…Vậy mà…
Những người như anh, không lẽ không xứng đáng có được hạnh phúc sao???
Tuấn ngồi gõ bàn phím trong vô thức. Cũng chẳng biết mình đang gõ cái gì. Anh bất chợt thở dài. Đã bao nhiêu ngày rồi anh không gặp nhóc. Không biết nhóc bây giờ ra sao???
Nỗi nhớ nhóc như đang xé nát da thịt anh. Mỗi lần nhìn thấy nhóc, là anh không kềm chế nổi. Anh sợ, anh sợ lắm…Một nỗi sợ vô hình mà hữu hình đang vồ lấy anh mỗi khi nhìn thấy nhóc…Anh cố tránh mặt nhóc, và anh phải rất vất vả mới có thể làm được việc đó. Tuấn tự hỏi mình…anh sẽ cầm cự được trong bao lâu???
Ngày…tháng…năm…
Tuấn dạo bước trong công viên P…suy nghĩ mông lung. Sao nỗi nhớ này lại da diết đến như vậy. Anh muốn gặp nhóc quá. Chỉ cần nhìn nhóc thôi, cũng quá đủ với anh rồi…
Một vài chiếc lá thẫn thờ dạo qua bờ vai anh. Tuấn nhắm mắt tận hưởng một chút không gian yên bình. Mở mắt, anh nhìn thấy nhóc. Tuấn mỉm cười, chắc chỉ là ảo giác. Lại nhắm mắt, rồi mở ra. Không phải mơ…là nhóc…Nhóc của anh…Nhóc…Tuấn vội vàng phóng lại…nhưng…nhóc đang đi cạnh ai…
Ngày…tháng…năm…
Tại sao nhóc lại quan tâm tới tên Vũ đó như vậy???…Hắn ta là gì của nhóc chứ???…Tại sao…lúc nào…khi anh định đến gần nhóc là tên đó lại xuất hiện???…Tại sao???…
Ngày…tháng…năm…
Anh theo chân nhóc khi vừa rời khỏi quán cà phê quen thuộc. Vẻ mặt đó của nhóc là sao nhỉ?? Háo hức…hay đợi chờ??? Nhóc đang đi đâu???
Ngày…tháng…năm…
Sao gần như tối nào nhóc cũng ghé nhà tên Vũ đó vậy??? Là sao??? Hai người đang làm gì??? Những câu hỏi không lời đáp xoay quanh anh như chong chóng. Tuấn thẫn thờ…Chưa bao giờ…nhóc chưa bao giờ thuộc về anh…đúng không???
Khu PM…Chín giờ mười phút tối…
Nó có cảm giác mình càng đi dạo thì càng rời xa khu dân cư, con đường trở nên thưa thớt và vắng vẻ hơn. Anh Vũ dắt nó lên một ngọn đồi tương đổi biệt lập. Nó hơi hồi hộp, tự nhiên có linh cảm là một chuyện gì đó sắp xảy ra…
– “Anh Vũ đưa em tới đây làm gì vậy???”
Anh Vũ nhìn nó, chẳng nói gì. Rồi mỉm cười. Anh lồng tay mình vào tay nó:
– “Nhóc ngồi xuống đây với anh đi.”
Ngày…tháng…năm…
Tuấn ngồi lặng lẽ nơi góc phòng…
Nhấp nhám ly rượu trên tay, anh thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Trăng đêm nay sáng quá. Ước gì, bây giờ có nhóc ở bên cạnh anh. Bất chợt anh bật cười. Haha…thằng điên…đã nói quên…đã nói chúc phúc cho người ta…mà sao không làm được.
Gió lùa vào phòng nhè nhẹ…Tuấn hơi rùng mình…Nhưng anh không buồn lấy áo mặc thêm…Cái anh cần…là một hơi ấm khác…
– “Nhóc cầm đi này.”- Anh Vũ đưa cho nó một cây pháo bông nhỏ vừa thắp xong. Rồi anh cũng thắp cho mình một cây, và lẩm bẩm.
– “Anh Vũ đang…ước điều gì hả???”- Nó hỏi, hơi ngạc nhiên vì cung cách này của anh.
– “Uhm. Anh đang ước. Một điều ước nhỏ nhoi thôi. Đó là…”
Đang nói, anh Vũ đột ngột dừng nửa chừng. Đúng là…”câu khách”. Máu tò mò của nó nổi lên:
– “Anh Vũ ước gì vậy??? Nói em nghe đi…”
– “Anh ước…”
– “Ước…”
– “Anh Vũ không nói thì thôi…Em đi chỗ khác đây.”- Nó vừa nói vừa vùng vằng đứng dậy, ra vẻ “ta đây không thèm nghe nữa”.
Anh Vũ kéo tay nó lại…rồi ghé sát vào tai nó. Nhẹ nhàng, anh thì thầm:
– “Anh ước rằng…”
CHƯƠNG 10-B
“Choang”…
Ly rượu đang cầm trượt khỏi tay Tuấn và vỡ nát dưới đất. Anh nhìn đăm chiêu xuống sàn nhà. Những mảnh thủy tinh… hay chính là trái tim mình…Nát vụn…
Hôm nay thật là một ngày tồi tệ…Chẳng hiểu sao mà cảm giác bức bối cứ vây chặt lấy anh không buông tha…Khó thở quá!!!…Tuấn chống một tay vào tường…Sức lực của anh dường như đang biến đi đâu mất…
Nó thấy tim mình đang đập nhanh hơn. Và máu hình như dồn hết lên trên mặt. Anh Vũ ghé sát vào tai nó, thì thầm:
– “Anh ước rằng…người con trai đang đứng bên cạnh… sẽ trở thành người yêu của anh…Mãi mãi… không rời xa anh.”
Và nhẹ nhàng, anh Vũ hôn nó.
Không phải…
Cái cảm giác này…
Không phải…
Lúc trước, nó đã từng mơ về giây phút này không biết bao nhiêu lần. Nó đã hình dung ra cảm giác này, nhưng không phải…không còn như vậy nữa rồi…
– “Em xin lỗi!”
Nó nói và chấm dứt hành động của anh Vũ. Hơi ngỡ ngàng, nhưng gần như ngay lập tức, anh Vũ nhìn nó, xoa đầu:
– “Nhóc này. Xin lỗi gì cơ chứ. Anh biết hiện tại nhóc đang thích một người khác. Nhưng không sao.”
– “Em…thật sự…”
– “Anh sẽ làm cho nhóc đổi ý. Anh sẽ làm cho nhóc phải để ý đến anh. Anh nhất định làm được. Anh đã mất người yêu một lần, nên sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa.”
– “Anh Vũ à. Anh…hiện tại anh đang còn bệnh…nên…”
– “Anh không cần biết. Hiện tại anh chỉ cần có em thôi…”
– “Nhưng…còn chị Mai…Không được đâu anh.”
– “Anh biết em muốn nói gì…anh cũng từng suy nghĩ…nhưng anh không làm được. Trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của em thôi.”
– “Nhưng…chị Mai…như vậy thì bất công lắm…”
Anh Vũ bất ngờ nắm chặt hai vai nó:
– “Nhóc. Nhìn anh đi. Anh không muốn em như vậy. Anh muốn em chỉ nghĩ về anh và em thôi. Có được không??? Em hãy gạt hết những người còn lại ra. Chỉ có anh và em thôi, được không???”
Chuyện gì đang xảy ra vậy???
Tuấn cảm thấy tim mình như đang bị ai đó bóp chặt. Khó thở quá…Khó thở quá…Anh chụp vội lấy điện thoại, trong đầu chỉ nghĩ đến được một điều duy nhất…
Gọi cho nhóc…
– “Xin lỗi anh. Em không làm được.”- Nó nhìn thẳng vào mắt anh Vũ, trả lời rõ ràng- “Anh Vũ biết không. Nếu anh Vũ không bị mất trí nhớ, em nghĩ mình còn có thể. Nhưng…”
– “Anh để em nói…”- Nó lên tiếng ngay khi anh Vũ vừa mấp máy môi- “Điều anh cần làm bây giờ, là phải phục hồi được trí nhớ. Cho đến lúc đó, anh đừng đưa ra bất kỳ một quyết định nào.”
– “Em nghĩ…mình đã không thể giúp anh thêm được nữa. Ngày mai, em sẽ email cho chị Mai.”
– “Nhóc…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc đối thoại giữa nó và anh Vũ. Nó mở máy, một số lạ. Nó thắc mắc. Ai gọi vậy nhỉ???
– “Nhóc…Anh…Đau quá…Em…”
Anh Tuấn. Nó có nghe lầm không??? Là anh Tuấn.
– “Anh Tuấn…anh Tuấn phải không??? Có thiệt là anh không??? Em… Anh đang ở đâu vậy???”
– “Anh…đang ở nhà…Anh…Đau…”
Nó nghe thấy tiếng động tựa như một người vừa gục ngã.
– “Anh Tuấn…anh Tuấn làm sao vậy…Anh Tuấn…”
Điện thoại vẫn chưa tắt, nhưng nó không còn nghe được bất kỳ một lời nào. Nó bàng hoàng…Phải đến nhà anh…đến nhà anh…
– “Để anh chở em đi.”
Anh Vũ buông một câu gọn lỏn. Rồi tiến ra lấy xe…Nó đứng đợi. Lòng nóng như lửa đốt…Sao lâu quá vậy trời???
Nó mở cửa lao vào xe của anh Vũ. Nhà của anh…liệu anh Tuấn có đang ở khu căn hộ đó hay không??? Nó không biết…nhưng nó cũng không còn chỗ nào khác…
– “Đến khu căn hộ cao cấp H…trên đường T…nha anh.”
Nó nói với một giọng không thể nóng vội hơn được nữa. Anh Vũ cho xe phóng đi. Nó ngồi, lo lắng và tự lẩm bẩm:
– “Anh đừng có chuyện gì nha anh…Đừng nha anh…”