Đơn giản là... tình yêu - Chương 3
CHƯƠNG 3
Không phải là nó không thích người đẹp. Đặc biệt là trai đẹp. Nó vẫn là người mà. Nhưng từ lúc chấp nhận “quy tắc số hai”, nó tự rèn luyện mình không được “động lòng” trước những người con trai đẹp. Thời gian đúng là kỳ lạ, hay tại vì nó được ở trong một môi trường có nhiều người đẹp quá, nên dần dần nó luyện được “võ công” này.
Mặc dù vậy, nó phải thừa nhận rằng, ở anh có một điểm gì đó rất lạ. Không phải đẹp. Chỉ là lạ mà thôi. Nó rất thu hút cái nhìn của người đối diện. Vì cái gì nhỉ? Nó cũng chẳng biết nữa.
– “Anh Thắng. Có một “trai đẹp” thất tình vừa mới vô quán mình.”
Anh Thắng vừa bước ra, nó vội vàng thông báo thông tin “nóng”. Nói là nhiều chuyện cũng đúng, nhưng những lúc như thế này, có đề tài để nói cũng vui rồi.
– “Sao em biết người ta thất tình. Lỡ người ta vô tình đi lạc, mỏi chân vô ngồi uống cà phê thì sao???”- Anh Thắng vừa nói vừa nhìn qua góc phòng, nơi vị khách lạ đang ngồi.
– “ Thứ nhất. Nếu vô tình đi lạc trong ngày này, thường phải “lạc chung” với người yêu, đúng không anh?!? Thứ hai, cho dù đang đợi người yêu, thì cũng phải có vẻ mặt háo hức lắm chớ, ai lại đi vác cái mặt đưa đám như thế kia.”
– “Cũng đúng. Nhưng lỡ người ta cũng như anh em mình, không có việc gì làm, lại không có người yêu, nên chỉ đi uống cà phê cho qua ngày vậy thôi.”
Ừ, cũng đúng ha. Đâu phải ai cũng có người yêu, hoặc ai không có người yêu thì đều là thất tình. Như nó đây nè. Không có người yêu, nhưng cũng không có vụ thất tình này nọ nha.
– “Wow, người ở đâu mà đẹp trai dữ vậy nà?”- Nhỏ Vân vừa trở về. Và ngay lập tức, con mắt “tia trai” của nhỏ chiếu vào nơi góc phòng.
– “Đúng là đồ mê trai. Về không hỏi han tình hình anh em thì thôi, chưa gì đã “tơm tớp, tơm tớp” rồi.”
– “Hihi…Mấy anh thì em biết tình hình hết rồi, có gì đâu mà hỏi.”- Nhỏ Vân đáp lời- “Có người ta là lạ thôi.”
– “Uhm. Vậy cô nương thử nghĩ xem, anh chàng đó đang thất tình hay không có người yêu?”
– “Trời. Vậy có gì khác nhau anh??? Thất tình hay không có người yêu đều có nghĩa là đang cô đơn. Mà đang cô đơn thì có nghĩa rằng…em còn cơ hội hihi.”
– “Tội nghiệp.”- Nó làm bộ chép miệng- “Tội nghiệp cho người yêu của cô nương. Chàng ta mà nghe được câu này chắc chỉ có nước…bỏ cô nương mà đi với người khác.”
– “Thôi anh. Anh làm quá. Con người ai mà không mê đẹp anh.”
– “Uhm. Vậy nên nhiệm vụ của cô nương bây giờ, là ra “điều tra” về đối tượng kia. Coi thử anh ta thất tình, hay chưa có người yêu?”
– “Sao lại là em?”- Nhỏ Vân giãy nảy một cách xạo sự hết sức-“ Người ta làm sao thì kệ người ta, mấy anh biết mà làm gì?”
– “Haha”- Tới lượt anh Thắng góp lời.- “Cũng không làm gì. Chỉ là anh với anh Phong lỡ cá độ với nhau. Xem là anh ta thất tình hay chưa có người yêu. Mà hai đứa anh ra hỏi thì kỳ quá, nên mới nhờ em ra phân định thắng thua vậy mà.”
– “Chà, có vụ này nữa hả? Hấp dẫn đa. Nhớ là… phải có phần em đó. Được rồi, hãy xem em ra tay.”
Nhưng nhỏ Vân…“hố hàng”. Vừa thấy bóng dáng nhỏ Vân bước ra, vị khách ra hiệu tính tiền, rồi chưa kịp làm gì, vị khách bước ra cầu thang xuống tầng dưới trong con mắt ngỡ ngàng của cả ba nhân viên.
– “Gì kỳ vậy??? Ê Vân, khách có để lại tiền trên bàn không em???”
– “Dạ có anh ơi. Tận hai trăm lận. Anh này chắc giàu lắm đây. Ôi, đã đẹp trai lại còn con nhà giàu, thật là ngưỡng mộ quá.”- Nhỏ chớp đôi mắt mơ màng.
– “Hú hồn. Tưởng không bỏ lại tiền là anh kêu bảo vệ rồi.”
– “Anh Phong làm như ai cũng mê tiền như anh không bằng. Người ta đàng hoàng lịch sự như vậy ai nỡ đi quỵt một ly cà phê.”
– “Ô, “tri nhân tri diện bất tri tâm” em ơi. Thà cứ như anh cho an toàn mà sống.”
– “Thôi, dẹp anh Phong qua một bên.”- Nhỏ Vân cầm tiền đi lại quầy pha chế- “Híc, tiếc là em chưa kịp nói với ảnh câu nào.”
– “Con nhỏ này, mê trai thấy ớn. Mà hình như người yêu đang đứng đợi ở lầu dưới kìa. Xuống lẹ đi cô nương.”
– “Chết. Sáu giờ rồi hả anh. Thôi, em đi thay đồ rồi về đây.”
Ngày valentine của nó trôi qua trong êm đềm. Có đúng là êm đềm không nhỉ? (cười). Bước về nhà, nó thấy hoa và sô cô la để đầy ở phòng khách. Của bà chị nó chớ không ai.
– “Wow, sô cô la Mỹ luôn. Bà già, cho em một miếng nha.”
– “Cái gì mà bà già, thằng nhóc này. Nói vậy cho nhịn đói luôn ah.”- Chị nó nhìn nó, vừa lườm lại vừa cười toe toét (thiệt quái dị)- “Sao, đi chơi với em nào mà giờ này mới về.”
– “Em thì có nhỏ nào thèm để ý đâu chị. Chỉ đi lang thang…nhìn đất nhìn trời vậy thôi.”
– “Người thì xấu mà kén chọn, biểu chi không “ế” hả em? Phải như chị đây nè, xinh đẹp, dịu dàng, lại hoà đồng, vui vẻ, biểu sao ai mà không mê?”
– “Thôi cám ơn, nghe là thấy nổi da gà. Em lên phòng trước đây, ngồi nghe riết chắc ói hết “của ngon vật lạ” mới ăn hồi tối.”
Lên phòng. Nó mở một bản nhạc nhẹ nhàng. Ngoài trời mưa bắt đầu rơi. Hay nhỉ, lúc người ta buồn là trời lại bắt đầu mưa. Trống vắng…
Nó ngồi dựa vào tường, thì thầm theo bản nhạc
“…………When you’re broken in a million little pieces
And you’re trying but you can’t hold on anymore
Every tear falls down for a reason
Don’t you stop believing in yourself
When you’re broken…………”
Mưa vẫn cứ rơi……