Đơn giản là... tình yêu - Chương 29
CHƯƠNG 9
Tối hôm đó…
Nó nằm trên giường miên man suy nghĩ. Nó đang tự giận chính mình. Bao nhiêu năm nay, nó đã cố gắng giữ kín bí mật này. Vậy mà…Thằng ngu, nó tự chửi chính mình, mày dám phá bỏ cái “bí mật” bao nhiêu lâu nay của mày như vậy ư???
Nó nhớ lại nét mặt thoáng sững sờ của anh Vũ khi nghe nó nói. Ai mà chẳng như vậy nhỉ? Nó tự hỏi, không biết sau này sẽ như thế nào đây???
Quán của nó…Hai giờ chiều…
– “Làm gì mà cứ ngồi thừ người ra vậy Phong?”- Anh Thắng lên tiếng khi thấy nó có vẻ chẳng để tâm một chút xíu gì về công việc.
– “Sao…sao anh…???”
– “Làm gì mà cứ như người mất hồn vậy? Hay là đang… tương tư em nào???”
– “Hả??? Vụ gì…vụ gì???”- Ba đứa “giặc cỏ” kia vừa nghe phong phanh đã vội phóng tới- “Vụ gì vậy anh? Ai đang tương tư???”
– “Thì còn ai vào đây nữa.”
– “Anh Phong. Trời. Nhỏ nào mà “xấu số” dữ vậy anh. Anh nói đi, nhỏ nào khiến anh Phong “vô tình” phải “động lòng phàm” như vậy???”
– ““Động lòng phàm” cái đầu tụi bây. Ăn nói lung tung. Mấy đứa bây đừng nghe anh Thắng tung tin đồn nhảm. Quên rồi ah, anh mày chỉ sống độc thân suốt đời thôi.”
– “Haha. Vậy thì ráng lên em. Anh là anh đang ủng hộ cho chủ nghĩa độc thân hết mình nè.”
– “Chủ nghĩa độc thân của em nghĩa là tối ngủ một mình, chứ không phải mỗi tối một người rồi không chịu lấy ai nha anh.”
– “Ê…nhóc Phong kia…sao lại “bêu rếu” anh mày như vậy…Cái gì mà mỗi tối một người, đừng có nói quá vậy nghen.”
– “Thì…một tối hai người…ý quên…một người hai tối cũng vậy anh ơi…Haha”
Quán của nó…Ba giờ chiều…
Anh Vũ xuất hiện gây xôn xao dư luận. Bao nhiêu cái đầu ngoái lại nhìn. Nó nhìn anh. Chẳng hiểu vì sao hôm nay anh Vũ bỗng dưng ăn bận bảnh bao một cách kỳ lạ, khác hẳn với kiểu phục sức bình thường.
– “Trời. Người đâu mà đẹp trai dữ vậy nè???”- Nhỏ Vân bắt đầu “bài ca muôn thuở”, rồi nhanh nhẹn chạy tới bên anh Vũ- “Bữa nay có chuyện gì mà anh Vũ ăn mặc đẹp dữ vậy anh???”
– “Hì…anh thấy cũng bình thường mà. Tại bữa nay anh có chút chuyện… Phong! Lát hết giờ đi chỗ này với anh nha.”
Anh Vũ bất thình lình gọi làm nó giật mình:
– “Ủa…Đi…đi đâu anh???”
– “Lát hồi thì biết.”- Anh Vũ mỉm cười.
Tự nhiên tầng ba bắt đầu…đông khách hơn (nói tự nhiên cho vui vậy thôi (cười)). Hình như khách ở tầng dưới mới vừa lên thì phải. Cái gì vầy nè, một lô lốc các cô nàng đang rục rịch chuyển bàn về phía góc phòng của anh Vũ. Nó, anh Thắng, thằng Minh, thằng Hoàng quay mặt nhìn nhau, lâu rồi mới thấy cảnh tượng “người hâm mộ” dữ như vậy. (Mà lại hâm mộ “người ngoài” nữa chứ, trước đây chỉ có người trong quán thôi mà.)
Nhỏ Vân có vẻ hơi bực bội, vì tự nhiên gặp một đám các nàng “mê trai” y chang mình mà phải phục vụ tùm lum. Hì, lâu lắm tầng ba mới có nhiều khách hàng như vậy…
Chưa hết, một số nàng phục vụ ở tầng dưới mon men chạy lên. Trời, hôm nay anh Vũ làm cho mọi chuyện rối loạn quá. Nó nhớ hồi xưa đâu đến nỗi. Sao tự nhiên hôm nay lại “bét nhè” như vầy ta ơi???
– “Ê mày, qua “tán” ảnh đi.”
– “Trời. Mày không thấy khu vực xung quanh hả. Đứa nào…can đảm qua trước???”
– “Ê mày…mấy con nhỏ kia xấu quắc mà cứ bu bu lại gần người ta kìa…”
Nói chung là…mắc cười không chịu nổi. Mấy cô nàng vừa tám vừa len lén “liếc mắt đưa tình” với ông anh. Haha…hôm nay là một ngày thật thú vị.
– “Phong. Rảnh không??? Ra ngồi chơi với anh đi.”
Cha Vũ này. Người ta đang yên đang lành bỗng dưng trở thành “con thú lạ”. Nó bước về phía anh trong ánh mắt hình viên đạn của…kha khá các nàng, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. Trời, coi kìa, dám bị “thịt” thiệt chứ chẳng chơi!!!
– “Bữa nay gây chú ý quá vậy anh???”
– “Biết sao được em…tại anh đẹp quá mà…Hìhì…Nhóc được ngồi chung với anh vậy là diễm phúc rồi còn gì.”
– “Cám ơn anh. Chỉ sợ lát hồi mất công bị mấy nàng kia cho… vài can axít. Anh thì không sao, chứ em thì…sợ chết lắm anh ơi…Haha…”
– “Vậy cho mấy nhỏ đó “lé mắt” chơi.”- Anh Vũ vừa nói vừa quàng tay qua vai nó, giả vờ thì thầm to nhỏ, điệu bộ hết sức thân mật. Nó phì cười, nhưng chợt bắt gặp một số ánh mắt “không được thiện cảm cho lắm” kia. Cha này, tính hại chết người ta hay sao á???
Tan ca…
Nó bước lên chiếc xe L…sang trọng trong ánh mắt ghen tỵ của nhỏ Vân. Hôm nay, anh Vũ cho nhỏ…ở nhà. Hàhà, nhà ngươi lại mất “show” rồi…
Anh Vũ quay qua nhìn nó, nở nụ cười thật tươi. Đúng là…người đẹp thì làm cái gì cũng đẹp. Nó cười lại, rồi hỏi:
– “Hôm nay có chuyện gì mà kéo em đi cho bằng được vậy anh?”
– “Bí mật. Lát biết.”- Anh Vũ đưa tay lên che miệng-“ Nhưng trước hết, mình đi đâu đó ăn uống nha.”
Trời, gì chứ cái vụ ăn uống này luôn luôn là… nhất. Nó mỉm cười khoái chí (sao mà ham ăn thấy sợ luôn). Anh Vũ nhìn điệu bộ của nó, phì cười:
– “Nhóc dễ bị dụ như vậy á hả???”
– “Dễ bị dụ gì anh. Ông bà có câu: “Không ăn thì…phí”. Anh đã có lòng, em đâu nỡ nào từ chối đề nghị của anh…hehe…”
– “Uhm.”- Giọng anh Vũ đột nhiên trở nên mơ hồ- “Nếu việc gì anh đề nghị nhóc cũng đồng ý thì vui hen.”