Đơn giản là... tình yêu - Chương 28
CHƯƠNG 8
Ngày…tháng…năm…
Khi Vũ tỉnh giấc sau tai nạn đã thấy nhóc ở bên cạnh mình. Có cảm giác gì đó kỳ lạ lắm đang chạy trong tim anh. Anh nhìn nhóc cười hiền hoà. Khuôn mặt lo lắng của nhóc làm anh cảm động lắm. Mỗi khi anh cần…mỗi khi…nhóc đều ở cạnh anh.
Ngày…tháng…năm…
Có thật là anh quên người yêu của mình không??? Anh tự hỏi…một người quan trọng với cuộc đời mình như vậy mà có thể lãng quên được sao??? Là anh…thật sự bị bệnh…hay là…
Ngày…tháng…năm…
Thấy nhóc cực khổ như vậy, anh không nỡ chút nào. Nhưng nhóc bướng bỉnh quá. Anh nhìn những tấm hình trong album của mình với Mai, người yêu của anh theo như nhóc nói, nhưng chẳng có cảm giác gì…Tại sao vậy nhỉ???
Ngày…tháng…năm…
Anh bắt đầu cảm thấy nhớ mỗi khi không có nhóc bên cạnh…Cái dáng vẻ đó…nụ cười đó…những câu nói đó…nó bắt đầu làm anh thao thức mỗi đêm…Giật mình…Nếu anh yêu người con gái đó như nhóc nói…thì chuyện này phải làm sao???
Ngày…tháng…năm…
Qua những email còn lưu lại trong máy, anh biết nhóc đã biết bí mật của mình. Không hiểu nhóc nghĩ gì về anh nhỉ??? Nhóc có xa lánh anh không???
Ngày…tháng…năm…
Vũ nhìn xa xăm vào một góc trời…Và im lặng…Anh không muốn nghĩ gì về quá khứ. Anh không muốn nhớ…ai đó…Anh chỉ muốn nhớ về nhóc thôi…Anh không rõ…nhưng dường như…nhóc không có cảm giác đó với anh…có khi nào…anh đang yêu một người không nên yêu…
Ngày…tháng…năm…
Trái tim nhóc đã bị ai đó lấy mất…Dù không muốn thừa nhận…nhưng anh vẫn phải nhìn ra…Là ai??? Vũ tự hỏi người nào có cái may mắn đó…Anh…không còn cơ hội rồi sao…
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay nhóc buồn…chắc cũng lại vì…Vũ giận bản thân mình…Anh muốn làm một cái gì đó…nhưng lại không biết phải làm gì bây giờ…Nhìn nhóc khổ sở, anh đau lòng quá…
Ngày…tháng…năm…
Đã đi một vòng cái khu du lịch “quỷ quái” này mà vẫn chẳng được gì…Thật tình anh không tài nào nhớ ra được. Nhìn nhóc kìa, mồ hôi mồ kê thấy thương…
Ngày…tháng…năm…
Anh đi theo kể từ khi nhóc rời khỏi quán cà phê quen thuộc. Bước chân tới một khu căn hộ cao cấp, chắc đây là nhà của người yêu nhóc. Vũ mở cửa kính, ngước nhìn lên cao…
Nhóc đã ở đây ba giờ đồng hồ rồi…Vũ sốt ruột…Anh muốn chạy ngay lên với nhóc…Nhưng…
Nhóc đi xuống…Khuôn mặt buồn biết bao nhiêu…Vũ thấy cõi lòng mình cũng đang tan nát…Anh…chẳng thể làm được gì…
– “Em…thật ra…em…”
– “…”
– “Em…không thể…Nói chung anh Vũ cứ biết vậy là được rồi…”
– “Nhóc…Anh…Mọi bí mật của anh nhóc đều biết hết rồi…Nhóc phải công bằng với anh chứ…Hay…nhóc không tin anh???”
– “Không phải. Em không có ý đó…Chỉ là…”
Vũ quàng tay ôm chầm lấy nhóc. Đúng là bây giờ anh không kềm chế được thật rồi.
– “Nhóc nói đi. Anh biết bây giờ anh không làm gì được hết. Nhưng…nhóc nói cho anh nghe đi…như vậy sẽ đỡ buồn hơn đó…”
– “Em…thật ra…em là…”
Ngoài trời đang đổ mưa. Mưa to và nặng hạt. Sấm chớp bắt đầu nổi lên. Nó tựa người trong vòng tay của anh Vũ. Lâu lắm rồi, nó mới có lại cảm giác ấm áp như thế này. Anh Tuấn, phải, nó đang nhớ tới vòng tay của anh Tuấn. Đêm Noel đó…Cảm giác đó…Anh Tuấn…
Nó…có phải nó đang tính nói ra bí mật của mình…Bao nhiêu năm rồi…Nó mà phá vỡ quy tắc của mình…sau này phải sống ra sao đây???
– “Nhóc nói đi. Anh biết bây giờ anh không làm gì được hết. Nhưng…nhóc nói cho anh nghe đi…như vậy sẽ đỡ buồn hơn đó…”
Từng tiếng của anh Vũ như lan tận vào trong tâm trí của nó. Nó…muốn một lần nói ra bí mật này lắm chứ…nó… đã từng rất muốn nói…với bạn bè…với người thân…nhưng…
Nói đi…chỉ nói với anh Vũ thôi…nói đi…nói một lần đi…
Có phải con người ta thường yếu đuối lắm không???
Nó đang đánh vật trong tâm trí. Trái tim nó muốn nói…nhưng lý trí đang ngăn cản…Nó cứ đứng yên trong vòng tay anh Vũ, để cảm nhận chút ấm áp…
Hay…chính sự ấm áp đang làm tim nó tan chảy ra…
Nó…trong cố gắng vụng về nhưng mạnh mẽ…trái tim nó…đang vùng lên…
– “Em…thật ra…em là…”
– “Em…đang yêu một người con trai.”