Đơn giản là... tình yêu - Chương 27
CHƯƠNG 7
Chị Mai trả lời email của nó. Nói chung, chị cũng…không chắc chuyện gì sẽ xảy ra nhưng vẫn đồng ý với việc “không thử sao biết”. Nó điểm qua một số địa danh, nào nào, hôm nay rảnh phải đi tới những chỗ này thôi…
Khu du lịch B…Ngày…tháng…năm…
Đi một vòng, nó cố tình gợi ý đến mọi chi tiết có liên quan giữa anh Vũ và chị Mai. Anh Vũ cũng có nỗ lực, nhưng xem ra chẳng thành công. Lắm lúc, nó phải pha trò cho không khí đỡ căng thẳng…
Công viên P…Ngày…tháng…năm…
Lại tiếp tục công việc cũ…nhưng cũng không tiến triển hơn. Cái gì mà cực dữ vậy nè. Nhiều lúc nó nghĩ, hay là cứ…lấy búa mà phang đại vào đầu anh Vũ, biết đâu lại chẳng hay hơn (tội lỗi, tội lỗi)
– “Nhóc uống nước đi.”- Anh Vũ lấy tay lau mồ hôi trên trán nó, rồi đưa cho nó một chai trà xanh- “Anh xin lỗi. Vì anh mà nhóc phải cực khổ rồi.”
– “Có gì đâu anh. Tại em đã lỡ nhận lãnh nhiệm vụ khó khăn này rồi.”- Nó cười- “Khi nào anh Vũ phục hồi, thì hậu tạ em cũng chưa muộn.”
– “Nếu…lỡ…anh không nhớ được luôn thì sao??? Lúc đó, nhóc có…bỏ anh mà đi không???”
– “Anh yên tâm đi, đời nào mà có chuyện đó. Anh yêu chị Mai như vậy, sớm muộn gì cũng nhớ ra thôi.”
– “Vậy…nếu…anh không muốn nhớ thì sao???”
– “Anh Vũ đừng có đùa như vậy. Anh có biết phải cực khổ ra sao thì hai người mới đến được với nhau không?”- Nó nhìn anh Vũ, nghiêm túc nói- “Em không muốn anh bỏ cuộc. Nếu không giúp được, chắc chắn lúc đó em sẽ nhờ chị Mai.”
– “Uhm…”
Về đến nhà, người nó như chẳng còn chút sức lực. Nó với tay bật nhạc, rồi thả mình xuống giường. Mỏi nhừ…
“…………Was there something that I said
Was there something that I did
Or the combination I broke that did me have
You know I’m hoping you sing alone
Though it’s not your favorite song
Don’t wanna be the wind just nothing left to say
You know that someone those spin again
When you do you need a friend
Don’t wanna be the wind just nothing left for me
And I hate the thought finally been erased
Baby that’s the best of me…………”
Giờ này không biết anh Tuấn đang làm gì nhỉ? Trong đầu nó tự nhiên bật ra câu hỏi. Nó mơ hồ nhận ra, hình như mình lại bắt đầu có cảm giác nhớ nhung một người…
Quán của nó…Ngày…tháng…năm…
Đã bao lâu rồi anh Tuấn không ghé qua??? Nó nhớ biết bao những ngày hai anh em cùng ngồi nói về những chuyện “trên trời dưới đất”. Nó tự hỏi mình đã làm gì mà để mọi chuyện diễn ra như vậy. Nó không muốn đánh mất mối quan hệ này.
Ngày…tháng…năm…Chín giờ ba mươi phút tối…
Nó đứng chờ trước cửa nhà anh đã ba tiếng đồng hồ. Chân nó mỏi nhừ, đầu óc thì hỗn loạn. Không biết đây là lần thứ mấy nó đứng chờ trước cửa nhà anh rồi. Vô vọng…chắc chắn anh đã chuyển nhà …một khi anh đã quyết tâm như vậy.
Cũng có đôi lần nó chợt thấy bóng dáng anh. Mừng rỡ…nhưng lại vội vàng…chạy trốn. Đến khi phát hiện mình nhầm lẫn, vì bóng người không phải là anh, nó lại tiếc nuối và…thở phào. Trong người nó đang tràn đầy mâu thuẫn. Nếu gặp anh, nó không biết phải nói gì về tình cảm của mình. Nếu gặp anh, chắc chắn nó sẽ dễ dàng đánh mất “quy tắc số hai” và cả cái “bí mật” của nó. Nhưng không gặp, nó lại chẳng yên trong lòng…và mất mát…
– “Nhóc đang buồn hả???”- Anh Vũ hỏi khi bắt gặp nó ngồi thở dài lần thứ ba- “Có chuyện gì vậy, kế cho anh nghe được không?”
– “Đâu…em có buồn gì đâu.”- Nó chối bai bải- “Chỉ là ngồi nghĩ vẩn vơ vậy thôi.”
– “Nhóc đừng giấu anh. Anh quen nhóc bao lâu rồi anh biết. Nào, có chuyện gì thì nói đi.”
– “Em…chỉ là…”
– “Nhóc…đang thích ai phải không???”
Câu hỏi của anh Vũ làm nó giật mình. Nó nhìn anh, chẳng biết nói gì. Hình như khi người ta bắt đầu yêu, thì cảm giác thật khó mà che giấu…
– “Em…cũng không hẳn…thật ra…”
– “Người ta không thích nhóc hả???”
– “Không phải…chỉ là…em…không biết nữa…Em chỉ muốn gặp người ta vậy thôi…”
– “Đã nói cho người ta biết là mình thích người ta chưa???”
– “Em…không…”
Anh Vũ nhìn nó, mỉm cười thông cảm:
– “Nhóc nè, nhóc có nhớ đã từng nói gì với anh không? Rằng nếu nhóc thích ai, nhóc nhất định sẽ nói cho người ta biết mà…”
– “Em biết chứ…em hiểu rất rõ…nhưng…em có nỗi khổ…em không thể làm như vậy được.”
– “Nhóc có nỗi khổ gì???”- Anh Vũ nhìn nó hơi bất ngờ- “Sao từ trước tới giờ anh chưa nghe nhóc nói???”
– “Em…em…thật ra…”