Đơn giản là... tình yêu - Chương 26
CHƯƠNG 6
Hôm nay lớp nó có tiết quản trị marketing…
Nó vô lớp sớm hơn mọi ngày. Nó đang đợi anh Tuấn. Nói gì thì nói, hôm nay nó phải làm cho rõ mọi chuyện mới được.
– “Chà, hôm nay vô lớp sớm vậy mày. Chuyện lạ đây. Chắc đang đợi anh Tuấn hả?”- Thằng Hải hỏi nó với giọng châm chọc.
– “Uhm. Tao đang đợi anh Tuấn nè mày. Mấy người độc thân như tao rảnh rỗi nên thích ngắm người đẹp, chứ mấy người “có đôi có cặp” mắt đui hết rồi lấy gì mà ngắm với nghía.”
– “Hừm…Coi chừng đó…Mất công lại về tương tư…Người xấu như mày thì ai mà thèm để mắt tới haha…”
– “Trời. Mày đúng là đồ “vong ơn bội nghĩa”. Hồi xưa mày còn tán nhỏ Hương thì một điều, hai điều đều nhờ vả tao, bây giờ nhỏ “đổ” rồi, mày bắt đầu giở giọng “quên bạn quên bè” hả?”
– “Haha…Mối thù bị “chèn ép” đâu dễ quên vậy đâu. Với lại, vì là bạn bè tao mới nói sự thật cho mày chứ.”
– “Uhm. Cám ơn. Bởi vậy, mấy người xấu như tao chỉ có sống độc thân suốt đời thôi.”
Có khi nào anh Tuấn không tới không ta???
Nó thấp thỏm…Đã trễ mười phút rồi mà không thấy thầy nó và anh Tuấn tới…Đừng vậy chứ…Đâu đến nỗi nào mà anh Tuấn phải vì nó mà hủy “show”…
Mười lăm phút sau…
Thầy nó bước vào. Theo sau là anh Tuấn. Anh Tuấn vừa bước vào, tụi trong lớp đã bắt đầu xì xào xuýt xoa…đúng là…
– “Chào các bạn. Thời gian qua được làm quen với các bạn tôi rất vui. Đáng lẽ tôi còn hai chuyên đề nữa muốn trao đổi với các bạn, nhưng vì việc cá nhân, sau hôm nay tôi sẽ không đến lớp của các bạn được nữa…”
Lập tức dưới lớp có tiếng nói cất lên…năn nỉ…
– “Trời…sao vậy anh…còn có hai chuyên đề thôi mà…”
– “Đúng đó anh ơi…anh ráng làm thêm hai chuyên đề đi…”
Tụi con gái chớp đôi mắt nuối tiếc, tụi con trai chậc lưỡi tiếc rẻ. Trời, đừng nói “việc cá nhân” đó có liên quan tới nó nha (đúng là có tật giật mình)
Anh Tuấn vẫn giảng bài hay như thường lệ…
Nhưng hôm nay, nó không có hứng thú nghe giảng. Mỗi lần anh hướng mắt về khu vực của nó, nó đều cố bắt gặp ánh mắt của anh. Nó muốn nói, rằng nó không tới chỉ vì bất khả kháng, chứ nó không ghét bỏ, càng không có ý định không gặp mặt anh nữa.
Nhưng anh Tuấn không cho nó cơ hội. Nó có cảm giác, anh nhìn vào khu vực của nó giống như nhìn vào hư không…
Nó hơi bàng hoàng, chẳng lẽ chuyện đó lại tác động tới anh Tuấn dữ dội như vậy sao???
Hết tiết…
Anh Tuấn nói lời tạm biệt với lớp nó. Nhỏ My lập tức, tổ chức vài tiết mục văn nghệ để…tạm biệt lại anh. Nhiều đứa xung phong quá…
– “Chà, bây giờ thì phải mời danh ca lớp mình hát tặng anh Tuấn một bài rồi.”- Nhỏ My đột ngột mở lời mời trong khi còn nhiều đứa nhao nhao đòi hát tặng anh Tuấn- “Anh Tuấn biết bạn Phong lớp em rồi đúng không? Ê Phong, lên hát một bài tặng anh đi chứ?”
Chà, nhỏ My này đôi khi cũng được việc. Không từ chối như những lần khác, nó ngay lập tức đứng dậy tính bước lên…
– “Anh xin lỗi. Nhưng anh phải đi bây giờ. Xin lỗi Phong, chắc để dịp khác”- Anh Tuấn nói với nó mà như đang nhìn đi đâu vậy- “ Nếu sau này có thời gian, anh chắc chắn sẽ ghé lại lớp mình.”- Anh Tuấn lên tiếng trong sự ngỡ ngàng của nó- “Cảm ơn sự ủng hộ của anh Tùng và các bạn rất nhiều.”
Anh Tuấn…thật sự tính làm như vậy sao???
Anh Tuấn bước nhanh ra cửa cùng với thầy nó. Nó nhìn anh, thoáng ngỡ ngàng rồi lật đật chen xuống phía cửa lớp. Không được, anh không thể rời đi như vậy được…
Thằng Hải nhìn nó hớt hải bước xuống, tròn mắt ngạc nhiên. Xưa giờ, có đời nào thằng bạn thấy nó “hâm mộ” ai như vậy đâu.
Nó chạy dọc theo hành lang, anh Tuấn đã bước xuống nhà để xe…
– “Anh Tuấn…chờ một chút…Anh Tuấn…”
Chiếc xe hơi hiệu B…vụt qua trước mặt nó. Nó tự nhiên tức muốn ứa nước mắt. Anh Tuấn làm gì vậy chứ…nó có làm gì quá đáng đâu…
Nó đứng nhìn chiếc xe lao đi trong sự bất lực. Trong tim tự nhiên lại thấy nhói đau. Sao lại như vậy…mọi chuyện tại sao lại ra nông nỗi này…
Nó bước về nhà, rồi lao vào phòng. Chẳng hiểu chuyện gì, nhưng nó có cảm giác kỳ lạ lắm, giống như là đang đánh mất một thứ gì đó vô cùng quý giá…
“…………I didn’t hear you leave
I wonder how am I still here
And I don’t want to move a thing
It might change my memory
Oh I am what I am
I do what I want
But I can’t hide
And I won’t go
I won’t sleep
I can’t breathe
Until you’re resting here with me…………”
Tiếng nhạc từ phòng bà chị nó vọng sang sao tự nhiên nghe buồn như vậy. Cái gì vậy nè, sao tự nhiên nước mắt lại chảy ra…