Đơn giản là... tình yêu - Chương 25
CHƯƠNG 5
Anh Tuấn tính làm vậy thật sao ta???
Không thể như vậy được. Nó đã nói gì đâu. Ừ thì nó không tới, nhưng cũng không cần phải làm tới mức này chứ.
Thiệt là…
Nó nhất định phải gặp mặt anh để làm cho ra chuyện. Cứ để như vầy, nó bức rức lắm. Chuyện đâu có gì mà để quan hệ của nó và anh Tuấn phải trở nên như vậy.
Hừm…dù sao thì mấy hôm nữa anh Tuấn cũng có cái hẹn giảng bài với lớp nó. Nhất định, nó phải gặp mặt anh để làm cho ra chuyện.
Nhà của anh Vũ…Tám giờ tối…
Xem nào, nó đã “chơi” trò “cùng nhau đoán ảnh” cả tiếng đồng hồ rồi mà không có dấu hiệu gì là anh Vũ sẽ nhớ ra chị Mai. Híc…Kiểu này thì hết cách rồi. Xem ra, nó phải xin “quyền trợ giúp” từ chị Mai thôi.
Nhưng làm thế nào đây???
Dù gì, anh Vũ cũng mới vừa mất trí nhớ. Nếu bây giờ mà báo cho chị Mai biết, thì sẽ rất mất công. Chắc phải để vài hôm coi sao đã…
Nhưng làm thế nào mà biết được những chỗ anh Vũ với chị Mai thường lui tới???
Nhóc Phong, bình thường nhà ngươi thông minh lắm mà, nghĩ cách gì đi…nghĩ cách gì đi???
À, có cách rồi…
– “Nhóc đang làm gì vậy???”
Anh Vũ tiến đến bên cạnh nó. Cha này, để yên cho người ta làm việc coi.
– “Nhóc đang làm gì vậy?”
Lần này, anh Vũ quàng tay ôm nơi cổ nó, rồi cúi mặt sát hơn. Trời, cha này vẫn chưa tỉnh táo ra nữa hả???
– “Anh có bỏ tay ra không? Ai nhìn vô tưởng anh với em là người yêu bây giờ.”- Nó càu nhàu.
– “Cho người ta nghĩ vậy đi. Anh cũng muốn người ta nghĩ vậy mà.”
– “Nè, anh có bị sảng không vậy???”- Nó vừa nói vừa đưa tay rờ trán anh Vũ- “Bình thường mà. Hay não anh bị hư luôn rồi???”
– “Nhóc không thích anh hả?”
– “Điên. Tự nhiên hỏi câu gì vậy cha. Anh có người yêu rồi nha. Dù anh không nhớ người ta thì trên nguyên tắc anh là “hoa đã có chủ” rồi. Làm ơn để cho người khác yên đi.”
– “Không thích. Không nhớ. Bây giờ anh chỉ thích nhóc thôi.”
– “Nè, anh tính giỡn miết vậy thiệt hả? Nói cho mà biết, anh còn đến gần em một lần nữa là em bỏ về luôn ah.”
– “Nhóc dữ quá. Thì nhóc cứ làm việc đi. Anh không làm gì nhóc đâu.”- Anh Vũ vừa cười vừa nói, lại cái kiểu nửa đùa nửa thật.
– “Em không giỡn đâu à nha.”- Nó nghiêm giọng. Thiệt tình, mai chắc phải đưa cha này lên bệnh viện khám lại quá.
Thời gian thật đúng là liều thuốc hữu hiệu. Nó làm lành mọi vết thương. Và lạ kỳ hơn, nó có thể thay đổi cảm giác của con người về mọi chuyện.
Ngày xưa, nó chỉ mong ngày nào cũng được ở bên cạnh anh Vũ. Chứ chưa nói, là được anh “âu yếm” nói chuyện như vầy. Nhưng bây giờ, nó chẳng có cảm giác gì cả. Không biết có phải vì nó đã hiểu rõ tình cảm của anh dành cho chị Mai…hay nó đã lãng quên hy vọng dành cho tình yêu của mình quá lâu rồi…mà bây giờ, nó chỉ xem anh Vũ như một người bạn của mình vậy.
Dù nó biết…qua câu chuyện của chị Mai…nó từ đầu đã luôn có cơ hội để được anh yêu…Nhưng cảm giác, nhiều khi nó thay đổi mà con người ta không lường trước được.
Sân bay T…Ngày…tháng…năm…
– “Người yêu đầu của anh Vũ là một…người con trai. Anh Vũ yêu người đó lắm. Hồi đó, chị chỉ là một người bạn của hai người thôi. Mới đầu, chị không biết, cũng tưởng anh Vũ là Gay, nên dù có thích ảnh, cũng chẳng biết làm gì. Mãi về sau này, chị mới rõ. Anh Vũ là Bi.”
– “Nhưng em biết rồi. Xã hội này có khi nào chấp nhận tình yêu như vậy. Cuối cùng, chịu không nổi áp lực, anh Vũ và người yêu quyết định sẽ lên máy bay để tới Canada đăng ký kết hôn, rồi sau đó ra sao cũng được.”
– “Vậy mà…Thảm họa đã xảy ra…Chiếc máy bay gặp nạn. Đa phần hành khách đều không qua khỏi. Trong đó, có người yêu anh Vũ.”
– “Đau đớn thay, anh Vũ lại phải chứng kiến tận mắt cái chết của người yêu mình. Sau lần đó, chị cứ tưởng ảnh sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.”
– “Chị chỉ cố hết sức để ảnh có thể sống như một người bình thường thôi, chứ không có hy vọng là anh Vũ sẽ…Nhưng rồi cuối cùng, như em biết, ảnh đã…”
Vậy đó…tình cảm hai người sâu đậm như vậy sao có thể quên trong một sớm một chiều được. Bằng mọi cách, nó phải làm cho anh Vũ nhớ ra chị Mai mới thôi. Email nào.
“Chào chị Mai!
Em đã nhận lãnh“ sứ mạng” chị “giao phó” và đang gắng sức hoàn thành. Dạo này, em thấy anh Vũ có vẻ buồn. Em tính, (cái này hơi ác á chị) là “dùng độc trị độc”: Trước đây chị Mai với anh Vũ hay đi những chỗ nào, em sẽ dẫn ảnh tới đó cho ảnh hồi tưởng và “đấu tranh nội tâm”. Cái này, cũng chẳng biết ảnh sẽ khá hơn hay…còn nhớ chị hơn nữa. Nhưng mà…cũng nên làm một cái gì đó chị Mai hen…
Chị Mai thấy sao thì reply cho em nha…”
Nội dung này, vừa…tưng tửng vừa phù hợp với phong cách của nó. Chắc sẽ không có vấn đề. Nếu sau khi áp dụng chiêu này mà anh Vũ không khá hơn, thì đành nhờ “quyền trợ giúp” “gọi điện thoại cho người yêu” để cứu anh Vũ.
Hic…sao tự nhiên nó lại khổ dữ vậy nè???