Đơn giản là... tình yêu - Chương 23
CHƯƠNG 3
Ngày…tháng…năm…
– “Dàn âm thanh hôm nay ok không vậy anh?”
– “Thì âm thanh ở đây xưa giờ vẫn vậy mà. Sao vậy Tuấn, hôm nay nhìn chú mày có vẻ sốt ruột làm sao á?”
– “Dạ…có gì đâu anh…tại em có hẹn với một người rất quan trọng vào tối nay.”
– “Chà…ai mà tốt số vậy. Hèn chi, tính làm một bản tặng người ta hả?”
– “Dạ…”
Tuấn đã ngồi chờ nhóc Phong từ lúc bốn giờ. Giờ hẹn là bảy giờ. Anh ghi rõ ràng nhóc sẽ ngồi ở đâu trong quán. Anh muốn tạo cho nhóc một niềm vui bất ngờ. Ai biết được, mặc dù anh không nghĩ nhóc Phong sẽ ghét bỏ hay không muốn nhìn mặt anh, nhưng mọi chuyện đều có thể xảy ra mà…
Tuấn vẫn hy vọng…(con người ta thường không ngừng hy vọng thì phải)…nhóc sẽ đến và cho anh một cơ hội. Dù chỉ ở bên cạnh nhóc với vai trò một người bạn, một người anh, Tuấn vẫn sẽ ở bên nhóc, quan tâm cho nhóc, mang thêm nhiều niềm vui đến cho nhóc. Và…nếu buộc…nếu có ai đó làm cho nhóc hạnh phúc…anh sẽ ủng hộ và ngay lập tức…biến mất khỏi cuộc đời của nhóc. Anh sẽ lặng lẽ nhìn và chúc cho nhóc hạnh phúc…
Phải, tối nay, anh muốn nói với nhóc tất cả những điều đó. Để nhóc biết…anh thật sự…mong muốn nhóc được hạnh phúc như thế nào…
Hôm nay nó xin nghỉ làm sớm…
Mấy giờ rồi nhỉ…Chà…mới có năm giờ. Còn sớm. Thôi về thay bộ đồ khác cho nó…bảnh (cười).
Đường phố chiều nay không có cái không khí nóng bức và ngột ngạt thường thấy. Thay vào đó, là những làn gió mát dịu nhẹ hiếm hoi. Nó mỉm cười. Lâu lắm mới cảm thấy thư thái như vầy…
Tiếng điện thoại của nó rung lên…
– “Alô…Đây có phải là số điện thoại của anh Phong không?… À, tôi gọi cho anh từ bệnh viện F…Anh Vũ bạn anh vừa mới bị đụng xe, chúng tôi tra số máy thì thấy cuộc gọi gần nhất là cho anh…nên…”
Cái gì??? Anh Vũ bị đụng xe??? Nó vội vàng quay ngược xe về hướng bệnh viện F…phóng như điên.
Bảy giờ tối…
Bảy giờ mười lăm phút…
Tuấn ngồi thẫn thờ…Đã trễ mười lăm phút rồi…Hay nhóc không đến thật…Không…anh không tin là nhóc lại đối xử với anh như vậy…Hay là có chuyện rồi???
Bảy giờ ba mươi…
Không nhấc máy…Tại sao nhóc không nhấc máy…Nhóc không mang điện thoại theo…Hay nhóc không muốn nhấc điện thoại lên…
Bảy giờ bốn mươi lăm…
Nhóc bắt máy…
– “Em có việc gấp. Không đến được. Có chuyện gì anh em mình nói sau nha…Dạ, anh Vũ…”
Nói đến đây thì nhóc cúp máy. Lại là…Vũ. Sao lại như vậy…sao nhóc lại không đến với anh chỉ vì Vũ. Chẳng lẽ…tình cảm của nhóc dành cho anh chỉ như vậy thôi sao???
Bệnh viện F…Bảy giờ ba mươi phút…
– “Cho em hỏi, bệnh nhân N…Vũ vừa nhập viện hiện ở phòng số mấy vậy chị???”- Nó tấp vào bàn tiếp tân, tức tốc hỏi.
– “Anh vui lòng đợi một lát…Đây rồi…Phòng VIP 1, lầu 3…”
– “Em cám ơn”- Nó nói rồi tức tốc tiến về phía thang máy.
Bệnh viện F…Bảy giờ bốn mươi lăm phút…
– “Em là người nhà của anh N…Vũ?”- Một chị y tá hỏi nó.
– “Dạ, em là bạn của ảnh. Người nhà của ảnh hiện không có ở thành phố. Hồi nãy em nhận được điện thoại từ bên mình nên mới chạy qua.”
– “Uhm…Em về báo với người nhà ảnh…”- Chị y tá đang nói thì bất chợt tiếng điện thoại của nó rung lên. Nó mở máy…là anh Tuấn.
– “Xin lỗi chị một chút”- Nó nói rồi mở máy- “Em có việc gấp. Không đến được. Có chuyện gì anh em mình nói sau nha…”- Vừa lúc đó thì nghe tiếng kêu của chị y tá…hình như anh Vũ vừa tỉnh lại- “Dạ…anh Vũ…”- Nó tắt máy- “Tỉnh lại rồi hả chị???”
Quán cà phê A…Tám giờ mười phút tối…
Tuấn ngồi im lặng, lòng anh như tan nát. Nhóc… thật sự ghét anh như vậy sao??? Nhóc…thực sự không muốn gặp mặt anh như vậy sao???…Anh không muốn chấp nhận…không muốn…
Những người như anh…không xứng đáng được nhận hạnh phúc sao???
– “Tuấn…có lên làm một bản không đây?”
Tiếng anh chủ quán làm anh giật mình. Biết làm sao được. Nhóc đã lựa chọn như vậy. Anh nên tôn trọng quyết định đó…Phải…Tôn trọng…Từ bỏ thôi…Từ bỏ…Từ nay anh sẽ không làm phiền nhóc nữa…
– “Dạ có…em lên liền đây…”
Nhóc biết không, anh rất muốn nhóc nghe bản nhạc này. Anh muốn nhóc biết…những điều anh chưa nói…Nhưng không được rồi……
“…………There used to be a greying tower alone on the sea.
You became the light on the dark side of me
Love remained a drug that’s the high and not the pill
But did you know
That when it snows
My eyes become enlarged and the light that you shine can be seen
Baby, I compare you to a kiss from a rose on the grey
Ooh, The more I get of you stranger it feels, yeah
And now that your rose is in bloom
A light hits the gloom on the grey…………”
Tạm biệt nhóc…Tạm biệt nhóc của anh…Em sẽ luôn hạnh phúc nhé….
“…………There is so much a man can tell you
So much he can say you remain
My power, my pleasure, my pain
To me you’re like a grown addiction that I can’t deny
Won’t you tell me is thiat healthy, baby?
But did you know
That when it snows
My eyes become enlarged and the light that you shine can be seen
Baby, I compare you to a kiss from a rose on the grey
Ooh, The more I get of you stranger it feels, yeah
And now that your rose is in bloom
A light hits the gloom on the grey…………”