Đơn giản là... tình yêu - Chương 19
CHƯƠNG 9
Nếu gọi đây là cái nhà, thì cái nhà nó đang ở không biết phải gọi bằng…cái gì. Nhà rộng thênh thang, một phòng thôi cũng đủ bằng…cả cái nhà của nó. Như cái phòng khách này… Lại còn có thêm quầy bar nữa chứ…Đúng là nhà giàu nhỉ, nhiều tiền thấy ớn. (Lại tiền, đầu óc có chỗ nào không nghĩ đến tiền không? (cười))
– “Nhóc có muốn uống gì không?”- Anh Vũ hỏi.
Nhìn lên quầy rượu nè. Chà, toàn là loại nổi tiếng. Nó biết tên vậy thôi, chứ chưa uống lần nào. Nó không thích bia rượu. Chỉ uống khi nào cần. Mà hôm nay chắc chắn là không cần rồi.
– “Cám ơn. Cho tôi ly lipton nóng được rồi.”
Anh Vũ pha cho nó một ly lipton nóng, rồi ngồi ở quầy bar, rót rượu uống một mình.
Lại im lặng…
– “Nè. Ông anh uống nhiều quá rồi đó. Ngày mai không đi làm à. Lo đi ngủ đi.”- Nó lên tiếng khi thấy anh Vũ bắt đầu có dấu hiệu…đứng không vững.
– “Anh không sao. Nhóc đừng lo.”
– “Tôi đâu có lo cho anh. Tôi lo cho tôi đó chứ. Lỡ anh nằm thẳng cẳng, rồi ói mửa gì đó, mất công tôi lại phải tốn sức tốn công.”
– “Anh…không…”
Nói được tới đó, vừa bước xuống khỏi quầy là anh Vũ trượt chân té cái rầm. Thiệt tình, đã nói là đừng có uống nhiều rồi mà.
– “Anh ngủ ở phòng nào?”- Nó hỏi, rồi chậc lưỡi. Đúng là, trả giá cho một bữa buffet sang trọng mà.
– “Bên trái…phòng đầu tiên…trên lầu.”
Má ơi. Lại còn vác cái thân này lên lầu nữa chớ. Nhắc lại, nó có một khúc ah. Thiệt là…
Hì hục mãi nó mới lôi được cái anh Vũ này lên lầu. Đúng là…bữa buffet coi như trôi đi hết.
Nó quăng ông anh này xuống giường. Chính xác là quăng luôn, vì nó đuối quá rồi. Rồi ngồi bên giường… thở hồng hộc.
Nó kiếm cái chăn…đắp lên người anh Vũ. Coi như xong chuyện. Xuống phòng khách ngủ thôi. Vừa tính bước đi thì bất ngờ… anh Vũ ngồi dậy… ôm chầm lấy nó.
Nó cảm thấy nóng cả người.
– “Làm gì kỳ vậy cha?”- Nó giãy giụa.
– “Cho anh ôm em một lát…chỉ một lát thôi…Làm ơn…”
Cha này đúng là…say thật rồi. Không còn phân biệt được gì nữa. Thôi kệ…ổng là Straight mà…Hic, sao tự nhiên nó phải chịu thiệt vậy?
– “Bỏ ra, anh làm cái quái gì vậy???”
Tới nước này thì nó không thể chịu được nữa rồi. Anh ta…anh ta…vừa…vừa…hôn nó. Đồ khốn, cho dù anh có là Straight thì cũng phải nghĩ tới người ta chứ.
Mặt nó nóng bừng…nó đạp anh ta qua một bên rồi chạy xuống nhà dưới. Vào toilet, nó rửa mặt cho tỉnh táo.
– “Đồ điên, giở trò gì vậy chứ???”
Nó bước vào phòng ngủ với ánh mắt căm giận, định bụng phải cho anh ta một trận ra trò. Tuy nó không phải là người tốt gì, nhưng cũng có lòng tự trọng chớ bộ.
– “Mai…em đừng đi…đừng bỏ anh…Mai…”
Hình như, anh ta đang lên cơn sốt thì phải. Nó bước tới đầu giường…đặt tay lên trán anh Vũ. Chà, đúng là sốt thật rồi.
Nó vừa tính bước đi, bất chợt, anh Vũ nắm chặt lấy tay nó. Trong cơn mê, anh ta liên tục nhắc lại một câu:
– “Đừng bỏ anh…Đừng bỏ anh…”
Tự dưng phải thức suốt đêm để canh cho anh ta. Nó vừa thay khăn vừa tức anh ách. Đúng là…lần sau phải cẩn thận khi đi ăn “chùa”.
Nó nhìn anh Vũ. Công nhận là…anh ta đẹp trai thật. Lại giàu nữa chứ. Anh ta đúng là niềm mơ ước của nhiều người. Chị Mai này, không biết chê ổng ở điểm nào nữa???
Nó nhìn kỹ khuôn mặt của anh Vũ…mắt này…mũi này…môi này. Bất chợt, nó nhớ lại nụ hôn của anh ta với nó lúc nãy.
Mặt nó lại nóng ran…
Lúc anh Vũ lay nó dậy, thì cũng đã gần tám giờ. Nó lờ đờ mở đôi mắt suốt đêm thức trắng. Bước vào toilet như bóng ma.
Khi nó bước ra, đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Cha này cũng biết nấu ăn nữa ta?
– “Nhóc ngồi đi. Đợi một lát. Anh sắp xong rồi.”
Nó bước vào bàn ăn. Cái bàn rộng đến…phát bực. Nó ngồi vào đầu bàn. Vừa lúc anh Vũ đem ra một dĩa bánh mì với bò beefsteak, khoai tây chiên và xúc xích.
– “Lúc nào anh cũng tự nấu ăn vậy á hả?”- Nó tròn mắt ngạc nhiên.
– “Không có đâu”- Anh Vũ cười-“Chỉ đôi khi thôi. Thường anh ăn sáng ở gần khách sạn anh làm việc cơ.”
– “Uhm. Anh công tử vậy mà. Biết nấu ăn cũng đáng khen rồi.”- Nó gật gù như thể mình là người hay phải nấu ăn lắm vậy.
– “Thôi, ăn đi em. Để nguội mất ngon.”
Ăn sáng xong thì cũng đã gần chín giờ. Nó buồn ngủ. Lúc nào ăn xong cũng buồn ngủ rồi, huống hồ đêm qua nó ngủ được có tí xíu. Anh Vũ nhìn bộ dạng nó, vội vàng nói:
– “Để anh đưa nhóc về nhà. Tối hôm qua làm phiền em rồi…Cám ơn em.”
Nó nhìn anh Vũ, thấy được trong mắt anh một sự chân thành và cảm kích. Thôi kệ. Đằng nào thì ổng cũng say. Ta đây quân tử không chấp người say rượu.
– “Coi như anh nợ tôi. Bữa nào, tôi sẽ tính sổ với anh luôn thể.”
– “Cám ơn em.”- Anh Vũ lại cười- “Khi nào muốn tính sổ cứ kiếm anh. À…Phong nè…anh không nhớ rõ…nếu tối qua anh có làm gì không phải…em…bỏ qua cho anh nha.”
Cha này…thiệt không biết là ổng có nhớ gì không nữa?!? Thôi dẹp đi. Nhắc ổng chỉ có thêm phiền phức.
– “Anh yên tâm. Anh say chứ tôi đâu có say. Anh không có làm gì đâu. Đừng nghĩ ngợi nhiều.”
– “Nếu vậy thì đỡ quá. Thôi em ra xe anh chở về nhà. Nhìn mắt mở không nổi nữa kìa.”