Đơn giản là... tình yêu - Chương 16
CHƯƠNG 6
Nó bước xuống trong tiếng vỗ tay không ngớt của cả hội trường. Chật vật hơn, cái ngoại hình không lấy gì làm to lớn của nó đang khổ sở vật lộn với đống “bông, hoa” của “người hâm mộ”. Hic…điệu này sau này chắc khó mà sống yên thân…
– “Trời!!! Phong hát hay quá. Vậy mà lâu nay giấu nghề hen.”- Nhỏ My bắt đầu “tấn công” khi nó bước vô cánh gà.
– “Còn phải nói. Nó là danh ca từ hồi cấp ba mà lỵ. Bà chưa thấy hết được mấy cái tài lẻ của nó đâu.”- Thằng Hải bồi thêm.
Nó liếc nhìn thằng Hải, với kiểu “mày muốn bị thêm một lần nữa hả?”, rồi quay qua nhỏ My:
– “Bà nói nhớ giữ lời. Sau này phải giúp đỡ anh em cái vụ điểm danh á nha.”
– “Khỏi lo. Ta đây “quân tử nhất ngôn”…Hihi…Nhưng sau này có văn nghệ thì nhất định phải làm phiền bạn Phong nữa đây.”
– “Sau này rồi tính.”- Nó đáp lời- “Thôi tui thay đồ rồi ra bên ngoài đây.”
Lúc nó bước ra, nhiều cặp mắt vẫn hướng về phía nó “ngưỡng mộ”. Nó ngán ngẩm nhìn…Hừm…nó ghét cái cảm giác phải là “con thú lạ” này từ hồi cấp ba rồi.
– “Nhóc hát hay quá vậy!!!”- Anh Tuấn từ ghế đại biểu bước ra gặp nó- “Chà. Đúng là tối nay anh không uổng công tới đây xem nhóc biểu diễn ha.”
– “Cám ơn anh. May mà tối nay em diễn không đến nỗi nào. Chưa để anh thấy cảnh bị ném “cà chua trứng thối” coi như là thành công của em rồi.”
– “Haha…Thành công quá đi chứ. Nè, lát anh dẫn em đi ăn mừng ha.”
– “Có vụ này nữa hả anh? Ok…Ý mà không được. Tối nay em có hẹn đi ăn với thằng Hải rồi anh ơi.”
– “Vậy hả. Thì rủ bạn em đi luôn. Thêm một người có ảnh hưởng gì tới “hòa bình thế giới” đâu.”
– “Anh Tuấn nói đó nha. Đừng có hối hận á…”- Nó cười đáp lời- “Nói vậy chứ để lát nữa em hỏi ý kiến tụi nó đã nha.”
– “Chúc mừng em!!!”- Chị Mai tặng nó một bó hoa cực to khi nó bước xuống hàng ghế phía dưới.
– “Dạ. Em cám ơn.”- Nó ôm lấy bó hoa- “Lần sau chị Mai đến chơi là được rồi. Không cần mua hoa như vầy đâu.”
– “Hì…Anh có nói rồi mà chỉ đâu có nghe.”- Anh Vũ lên tiếng- “Mà nói chung, tối nay em xứng đáng được tặng hoa lắm.”
– “Nói vậy là xưa giờ em không xứng được tặng hoa hả anh?”- Nó chọc anh Vũ.
– “Đâu có…đâu có…còn ai xứng hơn em được. Em là “công thần” hàng đầu trong chuyện của anh với chị Mai mà. Lát nữa kết thúc, anh em mình đi đâu đó “ăn chơi” nha.”
– “Dạ…Cái này hơi kẹt…Tại tối nay em có hẹn rồi…”
– “Dời lại đi em…Lâu ngày lắm anh với chị Mai mới có dịp đi chung với em. Em không đi, là không coi anh với chị Mai “ra ngô ra khoai” gì rồi.”
– “Híc…Anh Vũ đừng nói vậy tội em. Để em đi hội ý đã. Có gì em nhắn tin cho anh nha.”
Khẽ khàng, nó tiến dọc theo bờ tường rồi rời khỏi cái không khí náo nhiệt nơi hội trường. Chẳng hiểu sao, nhưng nó cảm thấy trong người…ngột ngạt quá. Bước ra sân, nó lấy hơi hít thở cho đầy lồng ngực mình. Không khí buổi tối nhẹ nhàng và lành lạnh.
Nó vẫn còn thấy buồn. Nói gì thì nói, tim nó đâu thể lành vết thương nhanh như vậy được. Thật là, nó đã nói sẽ mãi là bạn tốt. Nhưng sự thật, khó hơn nó tưởng rất nhiều.
– “Nhóc đang buồn hả?”
Một giọng nói ấm áp và đầy sự quan tâm cất lên bên cạnh nó. Nó quay qua, thì thấy anh Tuấn đã đứng cạnh nó từ lúc nào.
– “Anh Tuấn ra đây hồi nào vậy. Sao không nói em biết?”
– “Anh ra đây từ lúc em vừa bước ra kìa. Nhưng thấy hình như em muốn ở một mình nên không lên tiếng thôi.”
– “Vậy sao giờ anh lại lên tiếng vậy ?”- Nó hỏi, gượng cười nhìn anh.
– “Tại…thấy nhóc thở dài…Có vẻ buồn quá…nên…”
– “Em không sao đâu. Chỉ là…không khí trong đó ngột ngạt quá…nên…”
– “Nhóc đừng giấu anh. Lúc nhóc đứng trên sân khấu, anh thấy nhóc gần như muốn khóc. Có chuyện gì, không thể nói với ai được sao?”
Nói với ai? Tất nhiên là nó muốn có một ai đó để nói lắm chứ. Nhưng làm sao bây giờ, cái bí mật này, đến chết nó cũng không nói với ai đâu.
– “Anh Tuấn nhạy cảm quá. Em nhập tâm vô bài hát vậy thôi, chứ có gì đâu…Hi…vậy chứng tỏ em hát quá “tâm trạng”, đúng không anh?”
– “Nếu nhóc không muốn nói, thì anh không ép.”- Anh Tuấn mặc cho câu “đáng trống lảng” của nó- “Có điều, sau này có gì cần thì nhớ gọi anh nha. Đôi lúc, có một người để lắng nghe cũng là một điều tốt.”
– “Cám ơn anh.”- Nó nói câu này với một sự cảm động không che giấu- “Sau này có chuyện gì, em nhất định sẽ gọi cho anh.”
– “Thằng nhóc…Nói nhớ giữ lời đó nha.”- Anh Tuấn quàng tay gô cổ nó- “Thôi vô trong đi. Bế mạc rồi kìa.”