Đơn giản là... tình yêu - Chương 14
CHƯƠNG 4
Cái lớp nó đúng là…thích chơi nổi.
Đêm văn nghệ của lớp thôi mà tụi nó kỳ kèo mượn cho được một phòng ở hội trường toà nhà trung tâm. Đã vậy, lại đem phát vé mời tùm lum cho mấy lớp khác. Thằng Hải còn…quá tay hơn. Nó làm cho cái sân khấu giống như là…liveshow cho ca sĩ…Ặc ặc
Âm thanh, ánh sáng, không biết là thuê ở đâu? Lại còn tài trợ phục trang nữa chứ. Thằng khùng. Biết mày…làm quá như vậy tao kêu mày để tiền đó dẫn tao đi ăn cho rồi (cười).
– “Sao. Chừng này đã ok chưa mày?”
– “Đồ khùng. Mày làm quá như vậy tốn tiền thấy bà nội. Tao biết tỏng là mày muốn ghi điểm với “chị họ tương lai” của mày, nhưng đâu cần làm đến mức này chớ.”
– “Trời…Như vầy có là bao. Nếu chừng này mà còn làm không được thì sau này làm sao lo cho…“tương lai” của em Hương…Khà khà…”
– “Đồ điên. Mày “mê gái” quá rồi đó. Mà bữa nay nhỏ Hương có qua không?”
– “Có chứ sao không? Không qua tao làm tùm lum như vầy làm gì.”
Cái thằng này…
Giờ G sắp tới…
– “Anh nghe đồn tối nay nhóc có biểu diễn phải không?”
Nó quay mặt qua. Tiếng nói quen thuộc quá. Tiếng nói mà nó đang cố quên đi. Sao lại như vậy? Tại sao anh lại đến đây như vậy?
– “Hì. Thấy anh đến cổ vũ xúc động không nói nên lời luôn phải không?”- Anh Vũ tiếp lời-“Nè. Anh đã mất công đến đây thì không được làm anh thất vọng đâu à nha.”
Nó bần thần. Rồi tự cười nhạo bản thân mình. Đã kêu quên…mà sao vẫn chưa quên được.
– “Cám ơn anh. Anh đến thiệt là diễm phúc cho em quá. Mà…sao anh Vũ biết tối nay tụi em diễn mà đến?”
– “Hì. Anh lên nói chuyện với mấy người ở quán thì biết thôi. Mà nè… sao em không rủ anh đi coi em diễn?”- Anh Vũ nói với giọng có vẻ “giận lẫy”.
– “Em…tưởng anh Vũ bận nên không rủ. À, sao anh không rủ chị Mai đi luôn cho vui?”- Nó lảng chuyện, rồi cố hỏi thăm theo một cách bình thường nhất có thể.
– “Àh. Tối nay chị Mai bận rồi. Tiếc ghê. Chỉ cứ nói là phải ghé thăm em một lần mới được.”
– “Trời. Tự nhiên ghé thăm em làm chi?”
– “Nhóc này…sao lại làm chi?”- Anh Vũ cốc đầu nó- “Em là “quân sư tình yêu”, bạn tốt của anh mà.”
Vẫn câu nói này…Vẫn còn đau…
Mười lăm phút nữa…
Các thầy cô khách mời đã đến gần đủ. Bên trong, “ban tổ chức” lớp nó cũng đã sẵn sàng.
Nó xuống ngồi ở hàng ghế phía dưới. Tiết mục của nó xếp kế chót mà.
Có người vỗ vai nó.
Nó ngước nhìn lên, tự nhiên mỉm cười…
Anh Tuấn…
Từ sau ngày quen biết trên lớp học, anh Tuấn thường ghé quán của nó. Hai anh em cũng có đi ăn uống, chuyện trò đủ chuyện trên đời. Đối với anh Tuấn, nó có cảm giác ấm lòng lạ mỗi khi trò chuyện. Có lẽ, đó là vì anh Tuấn là một người rất biết lắng nghe…
– “Sao anh Tuấn biết mà tới đây vậy?”
– “Hì…Anh nghe anh Tùng nói mà. Anh Tùng vừa tới, đang ngồi trên hàng ghế đại biểu kìa.”
– “Chà…anh Tuấn cất công tới đây…không biết là để ý nhỏ nào lớp em rồi?”- Nó chọc.
– “Haha. Tất nhiên. Có điều…chắc gì là để ý nhỏ nào hả em?”
– “Ý anh là sao?”- Nó hỏi, rồi giả vờ làm ra vẻ giật lùi lo sợ.
– “Haha…Thì anh tới để coi em diễn mà. Nếu nói để ý…thì là để ý em chớ ai.”
– “Trời. Cám ơn anh. Không biết sự quan tâm của anh là họa hay là phúc của em nữa?”
– “Nhóc con…Đương nhiên là phúc rồi.”- Anh Tuấn nhìn nó cười đáp lời.
Mở màn rồi…
Tiết mục đầu tiên là một bài song ca. Không biết là do ca sĩ hát hay hay do dàn âm thanh hoành tráng mà nghe…hay phải biết (đừng nghĩ là nó chê người ta nha, tại nó nghe mấy đứa này hát trong lớp rồi chớ bộ).
Tiết mục thứ hai…rồi tiết mục thứ ba…
Tiết mục tiếp theo là một vở hài kịch dựa theo truyện cổ tích L…
Trời. Nó không ngờ là vở kịch này lại hay đến như vậy. Năm nay lớp nó diễn xuất sắc hơn hẳn. Nó, anh Vũ, anh Tuấn, cả cái hội trường, ngồi cười đến “nổ cả ruột”.
Anh Vũ ngồi cạnh nó ở hàng ghế khán giả. Anh Tuấn, mới đầu cũng tính ngồi phía dưới, nhưng bị mấy đứa con gái lớp nó kiên quyết kéo lên ngồi ở hàng ghế đại biểu. Haha…được hâm mộ là như vậy đó.
Trong một quãng thời gian ngắn ngủi, nó với anh Vũ bỗng trở lại như ngày xưa. Anh với nó ngồi trò chuyện, theo dõi các tiết mục, rồi “bình loạn”, rồi cười cùng nhau. Tim nó vẫn còn đau, nhưng lại tìm được một cảm giác gần gũi khác. Nó thì thầm với chính mình:
“Sẽ luôn là bạn tốt, anh Vũ nhé”.