Đơn giản là... tình yêu - Chương 13
CHƯƠNG 3
Chuẩn bị đến ngày nhà giáo Việt Nam…
Tất nhiên, như mọi năm và mọi trường đại học khác, năm nào trường nó cũng chuẩn bị tổ chức đêm diễn văn nghệ để chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam. Lớp nó tất bật, kêu gọi người tham gia, chuẩn bị tiết mục…Nhìn nhỏ lớp trưởng chạy tới chạy lui như con thoi, nó thấy sao mà tội nghiệp…
– “Mày thấy tội nghiệp người ta như vậy sao không ra giúp một tay?”- Thằng Hải nghe nó “than thở dùm” người ta thì lên tiếng.
– “Tao cũng muốn giúp lắm. Nhưng nào có được. Người nào việc đó mà mày.”- Nó cười- “Với lại, có muốn giúp, thì cũng là làm culi thôi, chứ tao có biết văn nghệ văn gừng gì đâu.”
– “Mày nói dối không biết ngượng miệng hen. Ai chẳng biết mày là danh ca hồi cấp ba, lại còn làm “director” cho mấy vở kịch bên trường khác.”
– “Thằng kia. Mày nhỏ nhỏ cái miệng mày lại coi. Nhỏ My (lớp trưởng á) mà nghe được, nó lôi đầu tao lên gặp thầy chủ nhiệm bây giờ.”
– “Uhm.Tao cũng muốn nhỏ nghe được lắm, chứ để mày “mai danh ẩn tích” miết, tài năng nó “mai một” thì làm sao?”- Thằng Hải vừa nói vừa nhìn nó cười gian.
Thằng này. Tính “chơi” anh phải không? Hừm… Nhà ngươi tưởng dễ ăn như vây sao???
– “Mày có giỏi thì nói cho nhỏ My nghe đi. Nói chung mày có nói, tao chối bay thì làm gì được nhau. Nhưng mà…”- Nó nhìn thằng Hải với nụ cười “nham hiểm”- “Nếu tao buồn buồn mà đi nói xấu mày với nhỏ Thu hay nhỏ Hương thì…có trời mà biết được.”
Keke…Quả nhiên…Đánh trúng điểm yếu là “đối thủ” phải “giương cờ trắng” thôi…
– ““Anh” Phong… “Anh” Phong đẹp trai tốt bụng…“anh” đừng làm vậy tội nghiệp “em”.“Em” có ý gì đâu. Thì “em” chỉ nói vậy thôi. “Anh” thích thì làm, không thích thì ai bắt ép gì “anh” đâu.”
– “Uhm. Biết vậy là tốt. Nếu chuyện này mà lộ ra, thì đừng trách “biển xanh nước mặn” nha “em”.”
Thằng Hải nhìn nó “cay cú”…Hehe…Ai biểu nhà ngươi có “điểm yếu” làm chi!
Giờ giải lao…
– “Phong tham gia một tiết mục đơn ca cho chương trình lớp mình thêm “xôm tụ” nha.”
Đang “hỗn chiến” với mấy đứa bạn trong lớp thì nhỏ My đột nhiên bước về phía bàn nó và đưa ra lời đề nghị.
Nó liếc nhìn thằng Hải, ánh mắt hình “viên…bazooka” (viên đạn thì thường quá (cười)). Thằng Hải nhìn nó, lắc đầu nguầy nguậy, với vẻ “có trời làm chứng là tao không nói gì hết”.
– “My nói giỡn hay thiệt vậy? Xưa giờ Phong có biết hát hò gì đâu.”- Nó làm ra vẻ ngây thơ- “Mà mấy năm trước cũng đủ tiết mục rồi, thêm bớt làm chi cho mệt vậy My.”
– “Trời…Phong giấu nghề hoài. Hai năm trước My không biết, chứ năm nay biết rồi thì nhất quyết phải mời Phong hát cho bằng được mới thôi.”
– “Trời!!! Oan quá!!!”- Nó kêu lên đầy cảm thán- “Phong mà biết hát, Phong chết liền (đúng là không sợ trời phạt ha (cười)). My nghe tin đồn ở đâu mà thất thiệt dữ vậy!”
– “Ở lớp ngoại thương khóa dưới chứ đâu. Nhỏ Hương là em họ của My mà.”- Nhỏ vừa nói vừa nhìn qua thằng Hải, cười cười- “Hương đồn rằng năm xưa anh Phong là danh ca “nổi tiếng gần xa”, chẳng hiểu sao lên đại học thì không thấy cất giọng “oanh vàng” nữa?!?”
Nó quay qua thằng Hải… hừm…chắc thằng này đã “bán bạn cầu…tình yêu” rồi…
– “Hồi xưa là mọi người nói chơi vậy thôi. Chứ Phong hát dở ẹc hà.”- Nó ngoan cố- “Phong hát mà bể chương trình. Lúc đó mất công My lại trách Phong thôi.”
– “Yên tâm. Ông hát bể chương trình tui chịu.”- Nhỏ My cười hớn hở, rồi nhỏ nghiêm giọng- “Ông mà không tham gia, từ nay đừng hòng nhờ tui điểm danh giùm để cúp học nữa nha.”
Á…Vụ này thì hơi mệt…Tuy mang tiếng là “top five”…nhưng nó là thuộc hàng những đứa… ít đi học nhất lớp. Không phải lười đâu nha. Tại lịch học á. Lịch học buổi sáng nhiều, mà nó thì không thích dậy sớm đâu à. (Biện hộ hay nhỉ (cười))
– “Quyết định vậy đi. Phong về chuẩn bị nha.”- Nhỏ My kết thúc cuộc trò chuyện- “Giờ tui phải xuống văn phòng khoa rồi. Có cần tui giúp gì thì cứ nói một tiếng. Bibi…”
Má ơi…Tự nhiên lại thêm cái vụ gì vậy nè…
– “Tao…tao đi toilet một lát…”- Thằng Hải vội vàng phóng ra trước khi nó định “truy vấn tội phạm”.
Dễ mà thoát vậy hả cưng?!…
Biệt thự X…Khu TT…Nhà thằng Hải…
– “Thì…thì…tao chỉ vui miệng nói với Hương vậy thôi. Ai ngờ nhỏ nhớ dai vậy…Với lại…làm sao tao biết được Hương là em họ của My.”
Thằng Hải phân trần với vẻ mặt khổ sở. Hừm…Trách nó thì cũng tội…nhưng cái tật “vui miệng” này thì khó tha…Mặc dù ai cũng biết “vì bạn thân có thể tự đâm mình một nhát, nhưng vì người yêu có thể đâm bạn thân của mình hai nhát”, có điều, nếu để qua vụ này, dám có ngày thằng này… “đâm” nó thiệt ah…
– “Vậy giờ mày tính chuộc tội ra sao?”- Nó hỏi với giọng “làm sao cho coi được nha cưng”.
– “Thì…thì…thôi thì mày tính làm gì…hát ra sao…tao chuẩn bị hậu trường ok cho mày hết…”- Nhìn qua vẻ mặt nó, thấy có vẻ chưa thỏa mãn, thằng Hải tiếp lời- “Rồi sau đêm văn nghệ, tao mời mày đi ăn là được chứ gì.”
– “Uhm. Như vậy còn…tạm được. (Sao mà mê ăn dữ vậy ta? (cười)). Nói chung tao cũng không cần gì nhiều. Mày nhớ bản nhạc A…không? Mày đi tách lời ra là được rồi. À, chuẩn bị dàn âm thanh cho tốt nha mày. Tao đã nói với nhỏ My, rằng mày sẽ đứng ra lo khâu hậu trường trong đợt này.”
– “Trời…mày đúng là…ăn thua đủ với bạn bè hen…”
– “Uhm…Tao là “người xấu” mà mày. Cho mày biết, nếu mai mốt mày còn “vui miệng”, tao chơi chiêu “đồng quy vu tận” với mày liền.”
– “Sao mà tao lại thân với mày được nhỉ?”- Thằng Hải cất “câu hỏi tu từ”.
– “Uhm. Tao cũng hỏi mình vậy miết thôi.”- Nó nhìn thằng Hải, cười thật to trả lời.