Đơn giản là... tình yêu - Chương 12
CHƯƠNG 2
Quán của nó…Hai giờ chiều…
Nó thay đồng phục xong, vừa bước ra thì đã thấy anh Tuấn Anh ngồi ở góc phòng. Cái dáng ngồi đó, sao mà giống quá…
– “Anh tới lâu chưa? Sao chưa order gì hết vậy?”
– “Hì hì…anh đang bận ngắm người đẹp của quán em mà…Công nhận quán này phục vụ đẹp quá ha.”
– “Khỏi chê anh ơi. Em là xấu nhất ở đây rồi. Xấu quá nên mới không được làm người tiếp khách đó anh.”
– “Ủa…vậy nhóc làm…”- Anh Tuấn Anh đang định hỏi thì nhìn thấy bảng tên của nó- “Chà…làm “sup” luôn à. Ghê nhỉ!”
– “Ghê gì anh ơi. Chẳng qua xấu quá không tiếp khách được thì cho làm “sup” thôi.”- Nó cười cười. Chẳng hiểu vì sao, nhưng nó cảm thấy nói chuyện với anh Tuấn Anh thật dễ chịu.
– “Kệ nó em. Nhiều khi xấu xấu vậy lại được việc.”- Anh Tuấn Anh vừa cười vừa nháy mắt nhìn nó.
Lại capuchino…
Chẳng hiểu vì sao, từ lúc quyết định quên anh Vũ đến bây giờ, cứ nhắc tới capuchino là nó lại thấy tim mình đau nhói. Nó tự cười mình, đúng là những kỷ niệm thì không thể nào quên nhanh như vậy được. Nó chợt nhớ tới một câu mà nó từng được đọc: “Yêu một người tưởng như chẳng mất một chút gì trong đời, nhưng để quên người mình từng yêu thì có khi phải mất cả cuộc đời.”
Đúng là…để quên một ai đó…thật khó…
– “Sao tự nhiên trầm tư vậy nhóc?”
Anh Tuấn Anh nhíu mày nhìn nó vẻ dò hỏi. Nó giật mình, thoát khỏi dòng suy tưởng vừa rồi:
– “Có gì đâu anh. Tự nhiên ngồi nghĩ tùm lum vậy thôi. À, anh Tuấn Anh giảng bài hay quá ha. Tụi lớp em mê anh như điếu đổ, nhất là mấy đứa con gái.”- Nó chuyển đề tài.
– “Vậy hả em? Được vậy thì tốt. Anh cứ sợ bị cho là nói nhảm chứ.”- Anh Tuấn Anh pha trò- “Còn em? Em có thích không?”
– “Thích anh thì không. Nhưng bài giảng thì có.”- Nó mỉm cười chọc anh- “Mà anh ơi, anh còn tên gọi nào khác ngắn hơn không. Kêu anh Tuấn Anh hoài em mệt quá. Mà kêu anh Anh thì kỳ cục.”
– “Vậy hả? Vậy kêu là Tuấn đi em. Ở nhà anh ai cũng tên Anh, nên ba mẹ kêu bằng tên đệm không hà.”
– “Ok. Vậy em kêu là anh Tuấn cho tiện nha. Phù, đỡ mỏi miệng…”- Nó làm ra vẻ mệt nhọc, lấy tay quét mồ hôi tưởng tượng trên trán.
Vẫn là những câu chuyện trên trời dưới đất. Nhưng rất vui. Đã lâu lắm rồi, nó không nói chuyện với ai thoải mái như thế này.
– “Haha…Nói chuyện với nhóc vui quá…Phong nè…chắc vài bữa anh lại ghé quán em nữa thôi.”
– “Trời. Được vậy thì tốt quá. Có thêm một khách sộp như anh, tụi em mừng muốn chết luôn ah.”
– “Hehe…Sao em biết anh là khách sộp… Lỡ anh vô đây rồi…không kêu gì hết thì sao?”- Anh Tuấn vặn vẹo.
– “Cũng đâu có sao anh. Chắc anh chưa nhìn kỹ, chứ ở đây có tính phí phục vụ mà. Anh tưởng vô ngồi không ngắm người đẹp dễ như vậy hả anh?”- Nó tỉnh queo đáp trả.
– “Vậy…anh vô ngắm em thôi. Em đâu phải người đẹp…vậy chắc không tính phí đâu ha.”
– “Có chớ anh. Phí em còn mắc hơn.”- Nó cười rồi nháy mắt nhìn anh- “ Đó là phí dành cho cấp quản lý người đẹp.”
Anh Tuấn chuẩn bị ra về…
Nó tiễn anh xuống tận hầm xe. Trước khi bước lên xe, anh Tuấn quay qua hỏi nó:
– “Lịch làm việc của quản lý người đẹp ra sao để anh biết đường ghé thăm nè?”
– “Ah. Hên xui anh ơi. Lịch của quản lý đâu phải ai cũng được biết.”- Nó mỉm cười- “Có duyên thì gặp. Không có thì…đành ngậm ngùi thôi anh.”
– “Ghê ta! Được rồi, để coi anh em mình có duyên không? Vài bữa nữa anh sẽ ghé lại.”
– “Dạ. Anh cứ ghé.”- Nó nói rồi đợi nghe thấy tiếng xe, nó bồi thêm một câu…nho nhỏ- “Cầu trời cho em không gặp anh.”
Anh Tuấn nghe loáng thoáng tiếng nó liền choài người ra hỏi:
– “Ê nhóc Phong kia… Nói gì mờ ám đó?”
– “Chúc quý khách thượng lộ bình an.”- Nó cười to.