Đơn giản là... tình yêu - Chương 11
PHẦN II
CHƯƠNG 1
Những ngày hè trôi qua thật nhanh…
Từ dạo đó, nó tránh mặt anh. Mà có gặp…nó cũng chỉ xã giao cho qua chuyện. Nó không buồn hỏi anh về kết quả, vì nhìn anh là đoán được rồi. Anh thấy thái độ của nó là lạ, bèn gặng hỏi…nó nói dạo này chuẩn bị vào học lại nên không có thời gian. Dối người…cũng là dối mình thôi…
Bây giờ nó không còn làm toàn thời gian nữa. Chuẩn bị vào học, nó sắp xếp đi làm theo thời khóa biểu của học kỳ mới.
Nó ít gặp anh hơn…Buồn…nhưng thanh thản hơn…(có thật không nhỉ?)
Trường đại học Q………
Xem nào…Phòng học mới…Thật là…mỗi lần đi kiếm phòng là thấy mệt…Cái trường này có nhỏ chút nào đâu…
Nó với thằng Hải cùng một đám bạn khẩn trương đi kiếm phòng, sắp vào giờ học rồi còn đâu.
“Bên…này…Bốp…”
Nó va vào một anh chàng “cứng như đá”.
– “Xin lỗi anh…Tụi này…đang đi kiếm phòng…nên…”- Nó rối rít tạ lỗi. Rồi vội vàng cúi xuống lượm đống sách vở vừa bị rơi do anh ta va phải nó.
“Người lạ” nhìn nó cười cười, rồi cũng cúi xuống lượm:
– ‘Không có gì. Mấy đứa đang đi kiếm phòng hả. Nói tên anh nghe thử?”
– “Ah…Hình như là…C1…Đúng không tụi bây?”
– “Uhm. C1…”- Thằng Hải với mấy đứa bạn nó trả lời.
“Người lạ” đứng lên, nhìn tụi nó rồi nói:
– “Vậy mấy đứa lộn đường rồi. Mấy đứa phải đi vòng qua tòa nhà bên này…rồi rẽ trái…đi thằng vô…là tới.”
– “Trời…cái phòng gì mà “thâm sơn cùng cốc” quá vậy.”- Nó với mấy đứa bạn lắc đầu- “Cám ơn anh. Có dịp tụi này hậu tạ sau.”- Nó nói, rồi vội vàng ba chân bốn cẳng tiến về phía lớp mới…Trễ giờ rồi…ặc ặc…
Giờ giải lao…
Nó sực nhớ là…không biết tên tuổi gì hết thì lấy gì mà hậu tạ…Thôi kệ…Vậy cho đỡ tốn tiền (không bàn về đầu óc tiền bạc này nữa rồi (cười)).
– “Phong. Tao đi qua bên lớp nhỏ Hương một lát. Mày coi đồ dùm tao nha.”
– “Uhm. Qua đi. Đồ mê gái. Tao coi…nhưng có mất gì thì tao không biết đâu à nha.”
– “Hehe…Thì cứ coi dùm đi…Sau này, khi nào mày “mê gái” thì tao coi đồ lại cho mày.”
– “Trời. Mày không có cơ hội đó đâu con. Mày quên là tao sẽ sống độc thân vui tính suốt đời hả?!”
– “Ai biết được…”- Thằng Hải buông câu trả lời, rồi lật đật chạy ra khỏi lớp.
Cái thằng này…
Ông trời quyết tâm bắt nó tốn tiền…
Tiết quản trị marketing……
– “Hôm nay, thầy giới thiệu với các em một người bạn của thầy. Anh là cựu học sinh của trường, hiện đang là giám đốc marketing cho tập đoàn T…”- Thầy nó nói rồi quay qua phía người bạn.
Chạy trời không khỏi nắng rồi!!!
“Người lạ” hồi sáng gật đầu chào tụi nó. Anh nhìn quanh căn phòng, bất chợt thấy nó rồi mỉm cười. Nó cũng cười đáp lễ, nhưng trong đầu nghĩ chuyện khác: “không có hậu tạ gì đâu à nha!”
– “Chào các bạn. Tôi là Tuấn Anh. Hiện đang công tác tại tập đoàn T…Hôm nay, tôi được lời mời của thầy Tùng đến gặp các bạn để chia sẻ về những điều mà tôi “tai nghe mắt thấy” khi va chạm ở công việc này, cũng như, để các bạn hình dung rõ hơn sự khác biệt giữa lý thuyết các bạn được học với thực tế cuộc sống bên ngoài.”
Chà, giọng hay phết. Ăn nói lại lưu loát. Đúng là diễn giả.
Anh này giảng bài hay thiệt…
Lớp nó xưa giờ học vốn ồn ào. Vậy mà tiết của anh thì ngồi nghe “say mê đắm đuối”. Tụi con gái, chốc chốc lại chớp mắt mơ màng (không biết vì bài giảng hay vì “mê trai” nữa). Tụi con trai, thì gật gà gật gù ra vẻ “bây giờ em đã hiểu”.
– “Không biết các bạn có thắc mắc nào muốn hỏi không?”
Anh Tuấn Anh kết thúc bài giảng, mà tụi nó vẫn còn “mê muội”. Rồi sực tỉnh, tụi nó vỗ tay “như chưa bao giờ được vỗ tay.” Tụi con gái trầm trồ, tụi con trai huýt sáo toán loạn. Lâu rồi, lớp nó mới lại có không khí như vậy.
Các cánh tay đưa lên…nhìn đếm là muốn mệt. Anh Tuấn Anh mỉm cười, rồi từ từ giải đáp các câu hỏi của tụi nó.
Hết tiết……………
Anh Tuấn Anh ra về trong sự nuối tiếc của cả lớp. Thấy vậy, thầy Tùng liền đưa ra một cái hẹn vào một ngày…gần đây.
Tan học……
Nó tính đi ăn rồi phóng qua bên quán làm việc. Vừa đi xuống, thì thấy thầy Tùng và anh Tuấn Anh từ phòng giáo vụ bước ra.
– “A. Lại gặp nhóc rồi. Có duyên ghê.”- Anh Tuấn Anh nói rồi quay qua phía thầy nó- “Nhóc này là nhóc em kể lúc nãy á. Nhóc này là học trò của anh hả?”- Anh Tuấn Anh hỏi cho có hỏi, vì biết tỏng rồi còn đâu.
– “Uhm. Học khá lắm đó nha. “Top five” của lớp chứ không vừa.”- Thầy nó vừa nói vừa cười.
– “Chà. Vậy em phải làm quen đặng bữa nào nhóc này ra trường thì “dụ dỗ” về bên em làm việc.”
Nói rồi nhìn nó, anh hỏi:
– “Em tên gì nhỉ?”
– “Dạ… H…Phong.”- Nó cảm thấy hơi ngại một chút.
– “Uhm. Hồi sáng anh nhớ là em có nói sẽ hậu tạ anh đúng không? Tính khi nào thì xử lý vụ này đây?”
– “Dạ…cái đó…thì…khi nào anh rảnh thì… mình đi.”
– “Vậy cũng được. Chiều nay anh rảnh nè. Vậy chiều nay luôn đi.”
Cái gì mà làm lẹ vậy trời…sao cứ thấy điệu này quen quen nhỉ?!?…
– “Chiều nay không được anh ơi. Chiều nay em bận đi làm rồi…hay là…tại em làm ở quán S…hay chiều nay anh ghé đó chơi luôn.”- Nó cảm thấy kỳ kỳ, ai lại hẹn tới chỗ làm nhỉ (vậy sao còn nói? (cười))
Nó nghĩ anh sẽ từ chối. Ai ngờ…
– “Uhm. Vậy cũng được. Chiều nay anh ghé chỗ em chơi. Lâu lâu mới rảnh mà. Anh Tùng, chiều nay đi luôn không anh?”
– “Chiều nay anh bận dạy. Không đi được rồi.”- Thầy nó nói- “Tiếc quá… Thôi hai đứa đi đi. À Tuấn Anh nè, không được ăn hiếp học trò của anh đó nha.”
– “Đời nào anh, em sẽ “take care” nhóc này chu đáo.”