Điều Giáo - Lăng Báo Tư - Chương 6
Chương thứ sáu
Lồng ngực truyền đến cảm giác đau đớn khiến người nghẹn thở. Thân thể tràn ngập mãnh liệt khát vọng, nguyên bản cảm giác hạnh phúc trong vòng tay biến thành sâu đậm yêu.
Anh thật yêu, thật yêu James!
Ban đầu sợ hãi biến thành tình yêu đậm như vậy, anh không ngờ được mình sẽ yêu James. Tháng trước đối thì anh vẫn rất sợ người đàn ông đáng sợ này.
Vòng tay mạnh mẽ của James siết chặt lưng Cổ Hạo, khiến cơ thể anh dâng lên cảm giác nóng bỏng và ấm áp.
Mặt Cổ Hạo đỏ bừng, ánh mắt mông lung, thâm tình nhìn James, bộ dáng cực kỳ dụ hoặc.
James ngẩn ra, ánh mắt rơi vào bờ môi đầy đặn của Cổ Hạo, đáy mắt ẩn giấu tình dục.
Phát hiện trong mắt hắn có dục vọng, Cổ Hạo bỗng chốc tim đập mạnh hơi thở dồn dập. Môi anh hé mở, cách môi James ngày càng gần, càng gần…
James cũng mê muội nhìn chằm chằm đôi môi hồng mê người.
“Xin hỏi mọi thứ đều tốt chứ?”
Một thanh âm ôn hòa lễ phép đột nhiên vang lên.
Ánh mắt Cổ Hạo chậm rãi chuyển hướng bên trái, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng cạnh James, đang cười với anh.
Nụ cười hòa ái và hiền lành của y khiến tất cả tranh ảnh vẽ Jesus, Thánh Mẫu đều lu mơ.
“Ngài tin tưởng thần vĩ đại và cứu thục không?”
Người trước mặt cao cỡ James, tóc vàng ngắn chải thẳng thớm, còn đeo gọng kính đen chững chạc, sau thấu kính bắn ra tia sáng dịu dàng, y nhìn chăm chú Cổ Hạo.
Bỏ qua kiểu tóc ngăn nắp và gọng kính đen cũ kỹ, hình thể người này tuy không cường tráng bằng James nhưng cao ráo cân xứng. Tuy khuôn mặt thuộc loại hình khác với James, nhưng cũng là người đàn ông điển trai mê người.
Nếu y chải ngược tóc, lại chỉnh lý khuôn mặt một chút, mặc đồ quậy chút, tin tưởng hấp dẫn không thua gì James.
Vừa nghe giọng người này, thân thể James chợt cứng còng.
Trước giờ không có ai hỏi Cổ Hạo liên quan về thần linh. Anh biết trên đường hay có người truyền giáo, nhưng chưa từng gặp ai.
Người đàn ông đẹp trai này hẳn là làm người mẫu mới đúng, bảo đảm trở thành siêu người mẫu, nhưng y lại làm người truyền giáo?
Cổ Hạo vội vàng lắc đầu.
“Không, tôi…”
James siết chặt anh, thì thầm bên tai anh, giọng điệu có chút bá đạo và khẩn trương.
“Mau nói là đúng đi, mặc kệ hắn nói cái gì, ngươi phải nói là tin thần!”
Cổ Hạo ngây ra, ngoan ngoãn nghe lời James đáp.
“Vâng, tôi tin thần.”
Người đàn ông đeo kính đen lộ ra nụ cười càng hiền lành. Nụ cười kia thần thánh như Jesus tái thế. Cổ Hạo ngây ngốc nhìn y, cảm thấy tâm linh ô uế được thanh tẩy.
“Rất tốt, thần nhất định sẽ chúc phúc ngài. Người tin thần đều sẽ được đến hạnh phúc.”
Người đàn ông nhẹ ấn trán Cổ Hạo một cái như đang chúc phúc, sau đó mỉm cười nhìn James.
“James, vừa rồi sự kiện kia cứ làm vậy đi. Nếu không có chuyện gì thì tôi đi truyền giáo tiếp.”
“Xin cứ tự nhiên.”
Người đàn ông cười với Cổ Hạo, sau đó rời đi.
Cổ Hạo nhìn bóng lưng người đàn ông, nói.
“Thật là người dịu dàng, cảm giác rất thần thánh.”
James xua tay.
“Thần thánh? Tên đó là ác ma trong ác ma, là người điên cuồng nhất ta từng thấy! Hoàng tử quá lương thiện, để tên khốn công tước đó tay nắm quyền to, cho nên loại người như Ryan mới làm được giáo sĩ, còn sắp thăng lên giáo chủ. Nếu ai dám ở trước mặt hắn khinh nhờn thần, nhất định sẽ hối hận muốn chết.”
Tuy James nói rất chân thực nhưng Cổ Hạo không cách nào đem người có nụ cười ôn nhu kia dung hợp với ác ma.
“A! Mắt ngươi làm sao vậy?”
James ôm lấy anh, tay sờ mặt anh.
“Là lúc nãy gà mái già khi dễ ngươi đã khóc phải không? Khóc đến mắt đều đỏ rồi!”
Tuy lúc bị bà Trần khi dễ đúng là anh có ứa vài giọt nước mắt. Nhưng mắt sưng có liên quan đến hôm qua phiền não cả đêm. Tuy nhiên, sao anh dám nói với James mình đang phiền cái gì!
Anh đẩy tay James ra.
“Không…không có gì.”
James nâng mặt anh lên, nhìn chằm chằm vào anh.
“Sau này ta sẽ không để ả khi dễ ngươi nữa, tuyệt đối không bao giờ.”
Nghe vậy, trong lòng Cổ Hạo ấm áp vô cùng, anh rất cảm động.
Chẳng qua lời James không có cách nào thực hiện được. Bởi vì dù gì đây là công ty anh làm việc, James có tiền cỡ nào cũng không thể mua nguyên công ty đi? Cho nên anh ở công ty bị người khi dễ, James cũng bất lực. Nhưng chỉ nghe hắn nói mấy lời này anh đã thấy ấm lòng.
“Tôi sẽ không để cô ta khi dễ mình nữa. James, tôi phải làm một người đàn ông chân chính! Tựa như anh từng yêu cầu, bởi vì gặp gỡ anh, cuộc đời tôi mới biến khác đi.”
Tuy không thể nói lời ngọt ngào với James, hơn nữa mối tình này không cách nào đơm hoa kết trái, nhưng anh vẫn hy vọng có thể trong phạm vi khiến James ca ngợi mình. Đây là cách duy nhất anh có thể đền đáp hắn.
James cười cười, khuôn mặt điển trai khiến tâm tình Cổ Hạo sung sướng.
Hắn hưng phấn nói.
“Vừa rồi ngươi làm tốt lắm. Hạo, ngươi là người trưởng thành nhanh nhất trong đám người ta từng huấn luyện. Ta vì ngươi kiêu ngạo!”
Nghe hắn khen, Cổ Hạo cũng nở nụ cười, tâm tình thoáng chốc tốt hẳn lên.
“Đúng rồi! James, sao anh đến công ty tôi?”
“Ta thấy hai ngày này sắc mặt ngươi không tốt, hoài nghi ngươi có phải bị người khi dễ, lúc đến vừa vặn thấy ngươi mắng gà mái già một trận.”
“Nhưng mà…nhưng mà…”
Cổ Hạo cảm thấy rất nghi ngờ.
Công ty của anh quy mô khá lớn, bởi vậy giữ cửa rất nghiêm, phải có thẻ mới đi qua mỗi một tầng lầu. Anh không nghĩ ra James vào bằng cách nào.
“Nhưng mà anh không phải viên chức trong công ty, sao bảo vệ cho anh vào được?” Huống chi James còn xuất hiện trong phòng làm việc của trưởng phòng.
James gãi đầu.
“Nên nói sao đây? Bên cạnh hoàng tử tuy đều là một đám biến thái và bệnh thần kinh, nhưng ở một số phương diện thì họ rất lợi hại, cho nên mới được hoàng tử coi trọng. Đặc biệt là lần này, ngay cả ta cũng phải khâm phục năng lực của họ.”
Hắn nói một đống lớn, Cổ Hạo nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.
Anh chỉ hỏi James làm sao vào được đây, ai biết James đáp mà như không đáp. Cổ Hạo đầu óc mờ mịt nhìn James.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Cổ Hạo, James hít một hơi mới nói.
“Ngươi có từng nghe tới côngBern.Lawrence?”
Cổ Hạo kinh ngạc vô cùng, nói.
“Đó là xí nghiệp liên quốc gia đúng không? Hầu như các ngành nghề hấp dẫn trong mỗi quốc gia đều có công ty tổng hợp của nó. Tên chủ công ty đặt cho tên công ty, vừa mở liền bị người phê bình là lấy tên mình làm tên công ty là quá tự kỷ. Nhưng hắn không sợ dư luận áp lực, rất nhanh tiến đánh các ngành nghề mỗi quốc gia. Nghe nói năm nay hắn nằm trong top người giàu nhất thế giới.”
“Tên đầy đủ của hắn làBern. Lý Kỳ. Mông Sa Nặc.Lawrence. Trung gian còn có một đống dòng họ không đếm được, ngay cả ta cũng không rõ ràng. Vốn hắn là đệ nhất tể tướng quyền lực chỉ đứng sau quốc vương chúng ta, tựa như hành chính thủ trưởng Đài Loan các người. Năm hắn mười tám tuổi được phong công tước, là một người thần kỳ.” James lại thêm một câu. “Cũng là tên biến thái bệnh thần kinh.”
“Biến thái bệnh thần kinh?”
“Ừ, hắn và em họ bá tước quản lý lĩnh vực khác nhau. Công tước quản ngoại vụ, em họ bá tước quản tài vụ. Tên công tước này chỉ là có tiền giả nghèo, nhiều mưu mô, nhưng em họ ác ma của hắn thì…” Nói đến một nửa James bỗng nhiên nói sang chuyện khác. “Đây là việc xấu trong hoàng gia chúng ta, ta không muốn tuyên dương cho ai biết.”
Trên mặt James lộ vẻ hận thù, đây là biểu tình Cổ Hạo chưa từng thấy qua.
“Mấy ngày nay ta rất lo cho ngươi, mà ngươi lại không nói ta biết xảy ra chuyện gì. Cho nên ta gọi điện thoại bàn bạc với hắn, hắn nói mọi chuyện cứ giao hắn làm. Nên hôm nay hắn khiến Ryan lại đây làm thủ tục.” James giải thích. “Ryan chính là người vừa rồi, chức nghiệp của hắn là luật sư, hứng thú lớn nhất là truyền giáo. Hồi đó hoàng tử vốn muốn phong hắn làm đại pháp quan, nhưng hắn nói muốn làm giáo sĩ. Cho nên hắn từ bỏ vị trí pháp quan, từ giáo sĩ bắt đầu, thật khiến người ta rớt tròng mắt, truyền lưu thành giai thoại.”
Từ bỏ vị trí tối cao đại pháp quan, ném tất cả vinh dự và danh lợi, cam lòng làm một giáo sĩ nho nhỏ, biểu thị lòng thành kính của y.
Cổ Hạo khâm phục nói.
“Thật vĩ đại!”
“Có gì to tát đâu! Nhớ kỹ, đừng cùng hắn nói câu nào, thấy hắn phải đi đường vòng. Hắn là một trong ba nhân vật nguy hiểm nhất trong hoàng cung. Chỉ có hoàng tử mới áp được hắn. Tuyệt đối, tuyệt đối không được nói câu nào với hắn, nghe rõ không? Hạo.”
Nhớ lại vẻ mặt ôn nhu của Ryan, nụ cười ôn hòa, anh nghĩ sao cũng không liên tưởng tới nhân vật nguy hiểm được. Nhưng James đã cảnh cáo, anh vẫn là ngoan ngoãn gật đầu.
“Công tước sai em họ mua chỗ công ty này, ta là người đứng tên trên danh nghĩa, cho nên hôm nay lại đây xem ngươi.”
“Mua…mua?” Cổ Hạo còn tưởng mình nghe lầm.
James sắc mặt tự nhiên giống như đây chỉ là việc nhỏ.
“Không sai, ta rất lo lắng ngươi. Không thể ở gần chăm sóc ngươi khiến ta rất khó chịu. Tuy phương diện tiền bạc không có vấn đề, hoàng tử cho chúng ta tiền xài dư dả, nhưng ta không hiểu pháp luật Đài Loan, công tước kêu Ryan đến giúp ta. Ta mới đầu còn kinh ngạc vì sao hắn đột nhiên tốt như vậy, trước giờ quan hệ giữa ta và đám biến thái kia không tốt lắm.”
“Anh lo cho tôi, nên mua cả công ty này?”
Cổ Hạo rất kinh ngạc, James thì nghiêm túc gật đầu, không thèm để ý.
“Đây không có gì, chỉ là chút tiền nhỏ thôi.”
Mua một công ty lớn mà là chút tiền? Cổ Hạo hoàn toàn nói không ra lời. Anh đã không cách nào tưởng tượng đến tột cùng James giàu cỡ nào.
James kéo tay anh.
“Sắc mặt ngươi quá kém, ta mang ngươi đi ăn cơm.”
Cổ Hạo còn đang chấn kinh cứ như vậy ngây ngốc bị James kéo đi ăn cơm. Anh đã quên hành vi này coi như là trốn việc.
………………….
James vì anh, mua nguyên cả công ty?
Khi Cổ Hạo bị James kéo đến một nhà hàng cao cấp, anh vẫn đang trong trạng thái chấn kinh chưa hồi phục thần trí. Đợi đến lúc lấy lại tinh thần thì họ đã gọi cơm xong.
Dưới ánh sáng hoa lệ của đèn mỹ thuật, cả đại sảnh có vẻ nhu hòa. Chỉ nhìn cách trang hoàng, Cổ Hạo hiểu rõ nhà hàng này giá sẽ không rẻ.
Phục vụ nhanh nhẹn bày lên bộ đồ ăn, Cổ Hạo kinh ngạc nhìn số lượng không ít dao, nĩa và thìa.
Anh không biết nên sử dụng như thế nào, chỉ có thể nhìn James, bắt chước làm theo.
Tuy không muốn làm James xấu mắt, nhưng Cổ Hạo ít ăn cơm tây vẫn là không cẩn thận làm rớt nĩa xuống gầm bàn.
Anh xấu hổ đến muốn chui xuống đất. James cũng giật mình giương mắt nhìn anh, dường như không ngờ anh sẽ làm rớt nĩa.
“Xin lỗi.” Cổ Hạo nhỏ giọng ăn năn.
“Không sao, kêu phục vụ lấy cái khác là được.” James ôn hòa nói.
Cổ Hạo không dám ngẩng đầu lên. Anh không muốn mất mặt trước mắt James, bởi vì quá khẩn trương lại làm rớt cái thìa.
Tuy James làm như không phát sinh việc gì, nhưng Cổ Hạo khó chịu đến muốn khóc. Anh ăn vài ngụm liền ngừng.
Thật mất mặt!
Anh đã xấu hổ đến không thể nâng đầu lên nữa. Loại cảm giác này so với xuống địa ngục còn khó chịu. Vì sao mình phải ở trước mặt James làm chuyện ngu xuẩn vậy? James nhất định sẽ chán ghét anh!
Vừa nghĩ tới James có lẽ ghét mình, nước mắt suýt rơi ra, anh thì thào nói.
“Tôi…tôi ăn…no rồi.”
*Leng keng* vài tiếng, James liên tiếp làm rơi dao nĩa và thìa.
Thấy thế, Cổ Hạo vô cùng kinh ngạc. James làm động tác rất quen thuộc, sao có thể để rớt dao nĩa được?
James mặt không biểu tình nói.
“Nơi này dao nĩa quả nhiên khó dùng, hại ta cũng làm rớt vài cái. Chúng ta đi chỗ khác ăn cơm đi, nơi này thật đáng ghét!”
Tuy James mặt không đổi sắc nhưng hắn rất ít nói dối, bởi vậy màu da khỏe mạnh hơi ửng hồng.
Trong lòng Cổ Hạo vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng. Ngực tràn đầy ngọt ngào, khuôn mặt cũng hồng, tim đập càng lúc càng nhanh.
James bởi vì sợ anh lúng túng mà tự nguyện mất hình tượng trước mặt bao người? Hắn là người đặt kiêu ngạo lên hàng đầu, lại vì anh mới làm chuyện như vậy? Hơn nữa chắc hắn ít nói dối, bởi vì anh nhìn ra ngay lời nói dối của hắn.
James đối với anh thật quá tốt!
Cổ Hạo cười ra tiếng, không cúi đầu nữa.
James cầm tay anh.
“Đi! Ta mang ngươi đi chỗ khác ăn cơm.”
Ra khỏi nhà hàng cao cấp này, James muốn dẫn anh đi ăn cơm nơi khác, nhưng Cổ Hạo rất hưng phấn ăn không nổi thứ gì. Anh chỉ muốn trở về nhà James, được hắn ôm chặt trong lòng.
“Tôi muốn về nhà, có được không?” Hàng mi anh chớp động mê người, làm nũng yêu cầu.
James nói nhỏ.
“Được rồi, dạo này ngươi cũng mệt, cần ngủ một giấc. Chờ ngươi ngủ đủ rồi chúng ta lại ăn bữa tiệc lớn.”
Sau đó hai người cùng lên xe trở về nhà.
Sau khi về nhà, James mang anh vào phòng, đắp chăn cho anh, để anh yên tĩnh nằm trên giường. Cổ Hạo không ngủ ngay, anh nhìn chằm chằm từng cử động của James.
Ngọn lửa trong cơ thể dường như chỉ cần một nụ hôn sẽ hoàn toàn bốc cháy.
Anh thật muốn được James hôn, ôm, thậm chí làm hành vi vượt rào cũng không sao, cho dù chỉ một đêm cũng được. Bởi vì anh rất thích, rất thích James!
Lần đầu tiên có người vì anh làm nhiều chuyện như vậy. Sợ anh bị người khi dễ mà mua cả công ty, sợ anh khổ sở nên cố ý làm rớt dao nĩa, dạy anh sống ưỡn ngực thẳng lưng.
Anh thật muốn biến thành phụ nữ, được James thâm tình yêu, ôm.
Cổ Hạo thở dồn dập. Anh rất muốn được James hôn, ôm, nhưng rốt cuộc phải làm sao đây?
Anh kích động nắm bàn tay to của James.
Thanh âm Cổ Hạo mang chút dụ hoặc, khẽ kêu.
“James.”
Cái tên ở đầu lưỡi hóa thành ngọt ngào. Ngay cả tên hắn đều có ma lực, khiến anh say mê. Anh vươn lưỡi ra liếm đôi môi khô khốc.
James thấy thế thì ngây ngẩn, nhìn Cổ Hạo động tác không được tự nhiên mà quyến rũ, hắn có chút không biết làm sao.
Cổ Hạo ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt James nhìn chăm chú môi hồng. Tim anh muốn nhảy ra ngoài, lần nữa khẽ gọi.
“James.”
Thấy James vẫn không hành động, Cổ Hạo ngồi dậy.
Anh chưa từng dụ hoặc người nào, không biết nên làm sao. Nhưng chỉ cần nhìn James, cả người anh khô nóng. Anh muốn được bàn tay James sờ toàn thân, muốn nụ hôn của hắn rơi trên người, cảm giác đó làm anh như si như cuồng . Tuy James không hành động, nhưng anh có thể chủ động.
Anh hôn lên bờ môi cương nghị của James.
“James.”
Thanh khẽ gọi vừa ngọt vừa mị. James đột nhiên như phát cuồng mút lấy đầu lưỡi anh. Nụ hôn cuồng dã, bá đạo. Cổ Hạo vui đến sắp bay lên trời. Thật lâu rồi không được James hôn cuồng nhiệt, anh rất nhớ loại cảm giác này.
Nụ hôn của James so với bình thường càng cuồng, thô bạo như vậy lại là điều Cổ Hạo đang cần.
Anh không muốn giống lúc đặc huấn, cách lớp áo chạm không tới lồng ngực James. Anh muốn trực tiếp cảm thụ hơi ấm của James. Anh sốt ruột kéo cúc áo James, cởi áo trên xong đem thân thể dán sát bờ ngực rắn chắc, hưởng thụ cảm giác hai trái tim gần nhau.
James cuồng dã sờ soạng thân thể anh, khi hắn cởi sạch quần áo, chỉ thấy Cổ Hạo không ngừng vặn vẹo như muốn cầu càng nhiều yêu thương.
James nhiệt tình vuốt ve anh, khiến anh phát ra tiếng rên rỉ.
Động tác thô bạo của James càng khiến anh sôi trào nhiêt huyết, nhưng như vậy còn chưa đủ, anh muốn James càng nhiều!
Anh cũng âu yếm chỗ nóng rực của James, khiến hắn kiềm không được rên lên.
“Hạo…”
Cổ Hạo chấn động, James bởi vì mình vuốt ve mà nhíu mày, nguyên bản khuôn mặt nam tính vì tình dục mà hơi nghiêm túc. Tình dục khiến James trán đổ mồ hôi, nhìn hắn như vậy, Cổ Hạo chợt thấy xúc động.
Là mình cho James có cảm giác như thế!
Thân thể James không ngừng rung động, thân thể chính mình cũng bốc lửa.
Anh tìm kiếm môi James, lần nữa dâng lên cái lưỡi. James thì đè lên thân thể trần trụi của anh, không ngừng hôn môi anh, sau đó chậm rãi vùi vào thân thể anh.
“Ư…”
Cổ Hạo bịt chặt môi, không muốn thanh âm đau đớn thoát ra ngoài. Anh biết mình chưa trải đời thì nhất định sẽ đau muốn chết, nhưng anh rất muốn cùng James chân chính kết hợp.
“Rất đau?” James ôn nhu hỏi.
Cổ Hạo đau đớn nói không ra lời. Môi anh bởi vì quá mức đau mà trắng bệch, nước mắt nhịn không được tràn ra khóe mắt.
Thật rất đau! Thân thể tựa như bị xé thành hai nửa, nhưng cảm giác James ở trong thân thể thì không cách nào hình dung.
James thấy anh mặt trắng bệch, muốn rút ra, nhưng anh kiên quyết ôm chặt lưng hắn, lắc mông phát ra tiếng thở dốc mê người.
James dưới sự khiêu khích, lần nữa cuồng dã tiến nhập vào cơ thể anh.
………