Điều Giáo - Lăng Báo Tư - Chương 5
Chương thứ năm
Có lẽ tâm tình vui vẻ liên quan bề ngoài cũng khác. Cổ Hạo dần phát hiện chính mình không còn mặt co mày cáu, mà là hiện ra nụ cười chân thật. Cho nên trong giao tiếp anh không giống lúc trước rụt rè lo sợ, ngược lại càng dễ dàng cùng người ở chung.
Nhưng nhóm người chanh chua bà Trần như cũ cố ý khi dễ anh, hại anh hôm nay lại tăng ca.
Khi anh vùi đầu làm việc, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên tay. Đồng hồ này rất đẹp, là James chọn cho anh, hắn còn ép anh phải đeo nó.
Trong mắt James, đàn ông không có thẩm mỹ thì không phải nam. Cho nên tất cả trang phục trên người anh đều là James chọn.
Anh trở nên bắt mắt, lúc đến công ty còn bị nữ viên chức khác ngành nhìn chằm chằm, hoàn toàn không biết anh là ai, báo hại anh lúng túng, mà đồng nghiệp cùng ngành thì càng trợn to mắt không dám tin. Anh chẳng qua chỉ đổi kiểu tóc thay đồ tây mà thôi, có biến đổi lớn như vậy ư?
Trưởng phòng liếc một cái liền biết quần áo trên người anh giá trị không nhỏ, giật mình nói.
“Đại Cổ Mộc, mấy thứ này không rẻ nha! Gần đây cậu phát tài?”
Cổ Hạo vội vàng xua tay phủ nhận.
“Đây là người khác đưa cho.”
Trưởng phòng biểu lộ ngưỡng mộ và yêu thích.
“Thật tốt! Cái này không phải ai đều mua được, người đưa cho cậu thật là hào phóng.”
Cho dù trưởng phòng không nói Cổ Hạo cũng biết James hào phóng không phải người bình thường so sánh được. Có một số đồ anh biết đã là giá trên trời, vật anh không biết giá tiền càng nhiều, nhưng James như cũ không nói hai lời cho anh.
Nhận thứ đắt giá như vậy, trong lòng anh áy náy không yên. Anh từng nói sẽ trả tiền cho James, nhưng bình thường đổi lại là bị James rống giận. Cho nên anh chỉ có thể nuốt lại lời chưa nói xong, để tránh càng chọc giận James.
Thời gian từng phút trôi qua, Cổ Hạo bắt đầu nóng vội.
Sắp mười hai giờ rồi, bình thường James luôn đứng chờ ở cửa lúc sáu giờ. Nhưng mấy ngày nay công việc bận rộn, anh đã nói James không cần chờ mình, không nghĩ đến sẽ kéo dài muộn như vậy.
Anh khép lại công văn, xoa mắt mỏi.
Mệt quá! Anh phải mau đi đón xe thôi.
Khi anh mệt mỏi bước ra khỏi công ty đã là mười hai giờ. Gió đập vào mặt khiến người cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Anh nắm chặt quần áo, trời đông sắp đến rồi.
…………………
Khi Cổ Hạo bước vào nhà James thì phát hiện hắn đang ngồi trong đại sảnh chờ mình.
Anh mệt mỏi mỉm cười.
“Chào buổi tối, James.”
James xanh mặt nói.
“Vì sao đồng nghiệp của ngươi đều về nhà mà ngươi còn bận đến giờ này?”
“Bởi vì việc của tôi hơi nhiều. Hơn nữa tôi mới công tác hơn một năm, khó tránh khỏi ma cũ bắt nạt ma mới, nên hơi muộn chút.”
Thân hình cao lớn của James đứng bật dậy.
“Có người khi dễ ngươi?” Hắn trầm sắc mặt, ngữ điệu bá đạo. “Nhất định là đám gà mái già đó làm, có đúng không? Ta đã nói ngươi bao nhiêu lần, đàn ông không thể bị phụ nữ coi thường. Chỉ cần ngươi yếu đuối là sẽ bị họ nuốt sống ngay. Lúc cần nói không thì nhất định phải nói ra!”
“Nhưng mà…” Có khi rất khó từ chối người, huống chi anh vốn không giỏi từ chối người khác.
“Không có nhưng!” James mau chóng cắt ngang lời anh.
“Chính là…”
“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng vì mình tìm cớ. Loại người tính cách yếu đuối như ngươi, phải chờ người ta khi dễ đến chết mới hiểu ý của ta ư?” James giọng điệu đã biến thành cực kỳ nghiêm khắc.
Cổ Hạo đã rất lâu không nghe hắn nói nặng lời như vậy, suýt nữa rớt nước mắt.
“Tôi, tôi…”
James vò tóc, lộ ra vẻ mặt khó chịu.
“Ngươi có phải là đàn ông hay không? Đừng hở chút là khóc, chỉ khóc có thể giải quyết vấn đề ư?”
Tuy khóc lóc không giải quyết được vấn đề, nhưng anh không thể khống chế nước mắt sắp tràn mi.
Đã lâu không bị James mắng ác như vậy, Cổ Hạo bỗng rất muốn khóc rồi lại không thể trước mặt James rơi lệ. Anh chỉ có thể khàn giọng nói.
“Tôi rất mệt, ngày mai chúng ta nói tiếp được không?”
Không đợi James nói cái gì anh đã xoay người bước nhanh lên lầu.
“Ta đang làm cái gì? Ta muốn khích lệ hắn chứ không phải mắng hắn!”
James thân thể biến cứng ngắc, một quyền đấm vào vách tường.
…………………………….
Ngày hôm sau, tuy Cổ Hạo không giống hôm qua nửa đêm mới trở lại, nhưng anh nhìn thời gian, cũng khoảng hơn mười giờ.
Mấy ngày tăng ca liên tiếp khiến thân thể anh mệt mỏi khó chịu đựng. Lại thêm hôm qua cùng James xung đột, khiến anh vô cùng chán nản.
Anh ủ rũ gục đầu đi ra cửa, lại bị người túm lấy.
Anh kinh hãi ngẩng đầu.
“James…”
“Buổi tối có ăn gì không? Sao sắc mặt khó coi quá vậy?”
Cổ Hạo chưa kịp trả lời đã bị James kéo đi. Hắn càng đi càng nhanh, bước chân Cổ Hạo vội vàng chạy theo sau.
Dần dần anh cảm thấy hô hấp khó khăn, tựa như có hít thở thế nào không khí đều không vào phổi. Anh dùng sức hít mạnh, nhưng không khí chưa tới ngực thì anh đã thấy đầu váng mắt hoa, ngay sau đó không nhìn thấy gì nữa…
Chăn nệm êm ái của mùi hương dụ hoặc, Cổ Hạo trong mùi hương quen thuộc chậm rãi mở mắt ra.
Chỉ thấy James vẻ mặt sốt ruột nhìn mình, giọng hắn rất trầm.
“Có khỏe không? Ngươi thiếu máu ngất xỉu, ta ôm ngươi về nhà.”
“Thiếu máu?” Đây không phải là loại bệnh chỉ cô gái mảnh mai mới có?
“Gần đây ngươi không ăn uống đầy đủ, có đúng không? Nhìn sắc mặt ngươi tái nhợt như vậy ta liền biết chắc chắn ngươi bị đám gà mái già khi dễ đến ăn cơm không vô!” James căm giận bất bình nói.
Nghe hắn nói vậy Cổ Hạo đột nhiên nhớ ra. Không sai! Bởi vì dạo này công việc quá nhiều, anh không có thời gian ăn cơm đàng hoàng.
“Ta kêuAlicemang đồ tới, ăn đi.”
TayJames cầm một cái chén nhỏ. Chén nhỏ và bàn tay quá lớn của James hình thành đối lập rõ ràng, chợt nhìn có chút buồn cười.
Hắn thổi vài cái vào chén mới đưa tới bên miệng Cổ Hạo.
“Mau ăn đi.”
Cổ Hạo thuận theo cầm chén, nhưng anh không có vị giác, ăn vài miếng liền bỏ.
Thấy vậy, James nghiêm túc nói.
“Không được, phải ăn nhiều chút! Ngươi ăn ít vậy sao có thể ra chiến trường xông trận?”
Mình đâu có cần ra chiến trường đánh nhau!
Nhưng Cổ Hạo không dám nói ra câu này. Anh lại ăn vài miếng cho đến khi cảm thấy hoàn toàn ăn không vô nữa, đem bát trả lại cho James. Anh nhỏ giọng nói.
“Xin lỗi, tôi thật sự ăn không nổi.”
“Đừng dùng ánh mắt đáng thương đó nhìn ta, thẳng lưng lên! Ăn không hết thì thôi, có gì phải xin lỗi.”
Cổ Hạo cảm thấy eo mình vừa mỏi vừa đau, không cách nào thẳng được.
James giúp Cổ Hạo vỗ tròn gối đầu, chỉ thị anh nằm xuống. Khi James tiếp cận, hơi thở mạnh mẽ của hắn hầu như bao phủ cả người anh, khiến anh thấy thoải mái và ấm áp.
Dạo này anh luôn tăng ca, đã lâu không có làm đặc huấn. Cổ Hạo tham lam nhìn cơ bắp mạnh mẽ của James.
Thân thể màu đồng này đã từng vài lần đè lên người anh. Tuy mỗi lần huấn luyện thì James đều mặc quần áo chỉnh tề, nhưng lớp vải mỏng manh không thể che mất lực hấp dẫn nam tính của James.
Nghĩ tới cảm giác bị thân thể cường tráng kia đè lên, Cổ Hạo bỗng hô hấp dồn dập.
Mùi đàn ông trên người James khiến anh cảm thấy thả lỏng, anh sâu lắng nhìn chăm chú James.
Đã bao lâu không có khoảng cách gần chạm James. Chỉ nhìn hắn vì mình chỉnh chăn mền đã khiến anh mặt đỏ tim đập.
Cổ Hạo liều mạng hít thở, bởi vì phổi cần càng nhiều không khí.
“James, James…” Cổ Hạo khẽ gọi.
James nghiêng đầu nhìn anh. Dục hỏa trong người Cổ Hạo bị thiêu đốt, không ngừng bốc lên.
Anh rũ xuống mi mắt, môi mấp máy run rẩy nói ra khát vọng trong lòng.
“Chúng ta đã lâu không đặc huấn.”
Nghe vậy James đột nhiên cứng người, mặt tái xanh. Sau đó hắn đập nát mong đợi của Cổ Hạo.
“Không cần đặc huấn nữa, nên học ngươi đã học xong, hiện tại chỉ chờ lấy thành quả. Chờ ngươi khỏe rồi chúng ta kiểm tra kết quả huấn luyện lần này.”
Đúng! Đặc huấn chỉ là vì lấy kết quả…
Cổ Hạo nghiêng đầu hướng bên kia, vùi vào gối đầu hít sâu một hơi mới nói.
“Ừm, sau này chúng ta đi thử xem kết quả.”
“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi.”
Khoảnh khắc James đóng cửa phòng, anh đau lòng muốn khóc.
Phải thử xem kết quả nghĩa là James sẽ đi cua gái, mà chính mình cũng đi cua một cô. Anh sẽ phải nhìn hắn ôm cô gái khác.
Không cần! Anh không muốn nhìn đến hình ảnh đó. Chỉ nghĩ tới James và cô gái khác ngọt ngào thân mật, anh đã đau muốn chết.
Tuy anh biết lần đặc huấn này đã sinh ra cảm giác bất thường đối với James, nhưng dựa dẫm James cho anh an tâm.
Nếu có một ngày James rời đi anh, anh nhất định đau lòng so với lúc trước cô gái thầm mến nói mình là oán linh gấp ngàn vạn lần. Nhưng nếu muốn James không rời đi, vậy anh phải ngoan ngoãn thực hiện thử nghiệm. Đến lúc đó nhìn James ôm cô gái khác, chính mình thật có thể thờ ơ sao? Không! Chắc chắn anh sẽ thấy chịu lắm.
Thế là Cổ Hạo nằm ở trên giường miên man suy nghĩ, không ngủ ngon giấc. Anh ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi thiếp đi, mãi đến khi trời sáng.
……………………
Bởi vì cả đêm không ngủ, mắt Cổ Hạo sưng đỏ. Anh không ăn bữa sáng đã kêu xe đi làm, bởi vì sợ lúc ăn sáng sẽ gặp James.
Nếu nhìn thấy James, có lẽ sẽ nhịn không được muốn khóc. Nếu James lớn tiếng hỏi vì sao anh khóc, chắc anh nói không ra lời.
Đến công ty, Cổ Hạo mắt sưng húp cúi đầu làm việc, nhưng vẫn bị mắt sắc bà Trần phát hiện kỳ quái.
“Mắt cậu sao sưng đỏ lên thế, khóc cả đêm hả?”
“Không có…không phải.”
Bộ dáng lắp bắp rõ ràng không đánh đã khai, chứng minh bà Trần đoán trúng.
“Bị người bỏ?” Bà Trần mỉa mai.
Ngôn ngữ cay nghiệt khiến Cổ Hạo suýt nữa lại rớt nước mắt.
Kỳ thật vấn đề không phải là bỏ rơi hay không, bởi vì giữa anh và James còn chưa tới mức quen nhau. Cho nên nếu James không cần anh thì cũng không tính là bị bỏ rơi.
Bà Trần lạnh băng mỉa mai biến thành trêu cợt.
“Nhất định là thiên kim lá ngọc cành vàng chưa từng thấy loại đàn ông yếu đuối vô dụng như cậu, nên đã bao nuôi cậu đúng không? Nếu không sao có thể mặc loại đồ hàng hiệu này! Kết quả bây giờ cô ta chán cậu rồi, muốn cậu cút đi chứ gì?”
Bao nuôi? Từ này quá khó nghe. Cổ Hạo chấn kinh nói không nên lời.
Nhìn anh vẻ mặt kinh ngạc, bà Trần phát ra tiếng cười.
“Tôi đã nói mà! Sao cậu có thể từ bộ dáng đê hèn biến đổi lớn vậy, quả nhiên là bị bao nuôi. Cô tiểu thư kia lại chịu bao nuôi tiểu bạch kiểm vô dụng như cậu? Chắc chắn là mắt mù!”
Thanh âm bà Trần rất lớn vang vọng trong phòng làm việc. Mỗi người đều ngẩng đầu giống như đang xem kịch, tiếp theo lại cúi đầu giả bộ nghiêm túc công tác, kỳ thật mỗi người đều vãnh tai nghe.
“Mới, mới không phải như thế, tôi…tôi không có bị bao nuôi.”
Cổ Hạo vội vàng đến sắp khóc, vì sao bà ta phải nói anh như vậy?
“Không bị bao? Lần trước cậu nói kết hôn, kết quả ngày đó lại nói hủy rồi. Sau đó mặc đồ hàng hiệu đi làm, mọi người sớm đoán cậu có bị bao nuôi hay không. Nhìn bộ đồ này, chắc chắn là bị bao nuôi rồi, cậu thành thật thừa nhận đi!”
“Không có! Đây là người bạn tặng tôi!”
“Ha ha! Thật không? Vậy sao bạn tôi không tặng tôi bộ Chanel? Cậu lừa ai hả? Có người chẳng những tặng đồ, ngay cả trang sức cổ quái trên người cậu thoạt nhìn giống kim cương, có bạn bè vô duyên vô cớ hào phóng như vậy? Cậu nhất định bị phụ nữ có tiền bao nuôi phải không? Nói không chừng là phụ nữ già bằng tuổi mẹ cậu!”
Cổ Hạo nhìn quanh phòng làm việc, tuy không có người mở miệng nhưng tỏ rõ đang xem kịch vui. Hơn nữa mỗi người dường như tin tưởng anh thật là bị người bao.
Cổ Hạo oan uổng bật khóc. Đây rõ ràng là James cho anh, chứ không phải bị bao nuôi! Nhưng dưới khí thế đáng sợ của bà Trần, Cổ Hạo không có cách nào cãi lại.
“Không phải, thật sự không phải…”
“Thôi đi! Trước mặt tôi đừng giả bộ đáng thương. Còn khóc nữa, thừa nhận sự thật đi! Chẳng qua chỉ là phu nhân có tiền tịch mịch tìm vui mà thôi.”
James….
Cổ Hạo trong lòng không ngừng kêu tên James. Nếu James có ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép người khác khi dễ anh. Hắn nhất định sẽ vì anh ra mặt.
Nhưng James nhất định cũng sẽ tức giận mình yếu đuối như vậy. Đối với người khác vu oan lại không dám cãi, chỉ biết khóc sướt mướt.
Tựa như hôm qua James đã nói, khóc không thể giải quyết được gì. Nếu cả đời cứ yếu đuối như vậy, có lẽ James sẽ mau chóng chán ghét anh. Sau đó hắn sẽ rời đi anh, rồi chính mình vĩnh viễn không nhìn thấy hắn nữa. Không được, không được! Anh không muốn James rời xa mình!
“Tôi không có, tôi không bị ai bao nuôi!”
Cổ Hạo mở miệng nói nhỏ, anh lau khô nước mắt trên mặt.
Bà Trần moi móc.
“Cậu nói gì? Tôi không nghe được.”
Bà Trần có đáng sợ cỡ nào cũng không sánh bằng lúc James tức giận khiến người sợ hãi. Như vậy vì sao anh phải sợ bà Trần chứ?
Cổ Hạo dũng cảm ngẩng đầu, rống bà Trần lâu nay áp bức mình.
“Tôi không có! Tất cả chỉ là cô nói bậy, tôi không có bị người bao nuôi! Tôi là đàn ông chân chính, sao có thể để phụ nữ bao nuôi? Tôi không phải loại đàn ông không có lòng tự trọng!”
Nghe anh rống ra, bà Trần kinh hãi.
Cổ Hạo đứng thẳng người, ưỡn ngực, lời nói cũng rõ ràng.
“Cô thật là người đàn bà nhàm chán, mỗi ngày chỉ biết đồn nhảm. Cô nói tôi bị người bao nuôi, vậy lấy bằng chứng ra đây! Nhân cách tôi bằng phẳng. Tôi nói lại lần nữa, tôi không bị người bao nuôi, tuyệt đối không có!”
Sau khi rống xong, nỗi sợ trong lòng anh biến mất, chỉ còn lại lửa giận lâu dài bị khi dễ.
Anh không cần lại bị bà già lòng dạ ác độc, cay nghiệt này khi dễ nữa, vĩnh viễn không cần!
“Còn nữa, bạn bè tặng tôi hàng hiệu là bởi vì hắn cảm thấy có giá trị. Bạn của cô không tặng cô vật gì, bởi vì cô là bà già khiến người chán ghét! Ngoại trừ khi dễ người khác, lung tung đồn nhảm ra thì cô không biết gì hết. Cô là bà già xấu xí, không đáng một đồng nhất tôi từng thấy. Sau này tôi không muốn nói chuyện với cô nữa.”
Cổ Hạo quay sang bàn bên cạnh muốn bà đi ra chỗ khác.
“Đi ra! Tôi phải lấy văn kiện cho trưởng phòng ký tên!”
Toàn bộ nhân viên trong phòng làm việc đều bị Cổ Hạo dọa. Mỗi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Cổ Hạo. Cổ Hạo sắc mặt tự nhiên cầm lấy văn kiện trên bàn, đi vào văn phòng của trưởng phòng, không thèm nhìn mọi người vẻ mặt kinh ngạc.
Vừa đi vào văn phòng trưởng phòng, chân Cổ Hạo nhũn ra.
Mới nãy anh dám rống bà Trần nha! Đây là điều anh nằm mơ cũng không nghĩ tới. Nếu không phải vịn cửa, anh nhất định đứng không vững. Bà Trần luôn tìm anh gây chuyện lại bị anh mắng đến nói không ra lời. Huấn luyện của James rốt cuộc có hiệu quả.
Cổ Hạo thì thào nói.
“Cảm ơn anh, James.”
Bởi vì mắt anh nhìn mặt đất nên vô ý đụng phải ngực người ta, anh vội vàng xin lỗi.
“Xin…xin lỗi.”
“Hạo, làm tốt lắm, làm tốt lắm…”
Ủa! Đây là giọng James…sao có thể? Đây là trong công ty của anh nha! Sao James ở chỗ này được? Chắc chắn là anh nghe lầm rồi.
Anh ngẩng đầu lên, đích thị là James!
Anh giật mình nói.
“Sao, sao anh lại ở đây?”
James ôm lấy anh, siết chặt anh vào lòng. Giọng hắn bởi vì kích động mà biến khàn khàn.
“Nghe gà mái già kia nói ngươi như vậy, ta rất muốn đi ra giáo huấn ả một trận. Không ngờ ngươi làm tốt như vậy. Ngươi đã là một người đàn ông có đảm đương. Hạo, ta vì ngươi mà kiêu ngạo, ngươi so với trong tưởng tượng của ta càng giỏi, ngươi quá tuyệt vời!”
“James…” James lại nói hắn vì anh thấy kiêu ngạo?
Cổ Hạo bị hắn ôm chặt, bên tai truyền đến tiếng tim đập vững vàng của James, trân người hắn truyền đến mùi hương nam tính khiến anh đỏ mặt.
Làm sao đây? Thật muốn được hắn hôn!
Anh rất muốn được James ôm hôn. Trên người hắn nồng đậm hương nam tính khiến anh say đắm. Chỉ nghĩ đến nụ hôn nồng nàn khi đặc huấn, dục hỏa trong người anh thiêu đốt lên.
Anh chớp hàng mi dài, con ngươi đen láy tràn ngập tình dục.
Cổ Hạo hé miệng thở ra, nhìn khuôn mặt James cực kỳ gợi cảm.
Làm sao đây? Anh thật muốn được James hôn nồng nhiệt!
Nụ hôn khiến anh đánh mất lý trí, chỉ có James mới cho anh được….
……..