Điều Giáo - Lăng Báo Tư - Chương 3
Chương thứ ba
Cổ Hạo hoàn toàn không biết mình sẽ bị đưa đến đâu. Bởi vì một đêm không ngủ, lại thêm thần kinh căng thẳng đi theo người đàn ông tóc đỏ hung bạo, nên anh ở trong thùng xe an tĩnh ngủ thiếp đi. Chờ tới khi tỉnh lại, anh đã nằm trên đệm giường mềm mại.
Nệm rất mềm, hơn nữa vừa xem liền biết khá đắt tiền. Cho nên Cổ Hạo vội vàng nhảy xuống giường, sợ sẽ làm dơ đệm giường. Nếu lỡ phải bồi thường tiền thì tiêu!
“Cổ tiên sinh đã tỉnh? Thiếu gia đang nói chuyện điện thoại, xin chờ một lát.”
Cổ Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn ‘máy’ phát ra giọng nữ êm tai. Nó đỉnh đầu tròn, bề ngoài có ngọn đèn đỏ chợt lóe.
Máy dường như phát hiện anh kinh ngạc, nói.
“Tôi kêuAlice, là máy chuyên dụng của gia tộc Mễ Kỳ Lan. Tôi do cơ giới sư của hoàng gia thiết kế phát minh ra, phụ trách để chủ nhân có hoàn cảnh cư ngụ thoải mái. Tôi có trí thông minh nhân tạo nên nghe hiểu ngôn ngữ nhân loại. Nếu Cổ tiên sinh có vấn đề gì thì có thể hỏi tôi.”
“Đây là nằm mơ, hay là quay phim?” Một cái máy lại tự giới thiệu với anh?
Cổ Hạo vẻ mặt kinh ngạc, đột nhiên bụng phát ra tiếng ục ục khiến anh xấu hổ đỏ mặt.
Alice lại nói.
“Cổ tiên sinh, xin đi theo tôi.”
Cổ Hạo buồn bực theo sauAlice, đi qua một hành lang trải thảm cao cấp, lại quẹo vào thang lầu hình cong. Cổ Hạo trố mắt há hốc mồm nhìn xung quanh xa hoa, trang hoàng mỹ lệ. Nơi đây quả thật là ngôi biệt thự siêu hào hoa.
Anh mới đi đến đại sảnh đã nghe tiếng James gầm rú.
“Ngươi dám nói không thể thu hồi mệnh lệnh? Ta nhất định sẽ bóp nát sinh mệnh ti tiện nhà ngươi! Ngươi nhờ vào may mắn mới làm công tước, ta nhất định phái người đi ám sát ngươi, mặc kệ có hợp pháp hay không, tóm lại ngươi chết chắc rồi! Dù giết không chết biến thái nhà ngươi cũng có thể cho ngươi tàn một chân!”
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, James giận dữ một quyền đập mặt bàn.
“Cái gì? Ngươi nói lợi dụng máy tính ra kết quả, cái tên nhát như chuột yếu đuối kia có thể điều hòa tính khí của ta, mà ta là người tốt nhất có thể trợ giúp hắn, cho nên hai ta cùng nhau biến đổi? Ngươi đang nói nhảm hả!”
Hiển nhiên James càng có thêm lời thô tục muốn phun ra, nhưng đối phương đã cúp máy. James tức đến quăng điện thoại đập vách tường.
Giận dữ James tức đến mái tóc gần như dựng đứng.
Tuy Cổ Hạo biết hắn không phải đang giận mình, anh vẫn sợ muốn trốn. Vừa thấy James phát hiện mình, Cổ Hạo sợ đến phát run. Bởi vì người đàn ông tóc đỏ khi giận thật là rất đáng sợ.
James hai ba bước liền chộp lấy tay anh.
“Ngươi…”
“A! Xin đừng đánh tôi!” Cổ Hạo sợ đến mức nhắm tịt mắt.
“Tên yếu đuối nhà ngươi, tức chết ta!”
Cổ Hạo co rúm lại, vùi đầu giữa hai chân, thân thể bởi vì sợ hãi mà run lẩy bẩy.
Tâm tình James đã tồi tệ đến cực điểm, nhưng thấy Cổ Hạo sợ như vậy thì không thể xuống tay.
“Đi ăn cơm! Đợi lát nữa bắt đầu huấn luyện! Ta nhất định phải huấn luyện ngươi thành đàn ông trong đàn ông!”
James cứng rắn kéo Cổ Hạo đến nhà ăn. Cổ Hạo ngồi bên cạnh bàn ăn nuốt không trôi, bởi vì James như hổ rình mồi nhìn chằm chằm anh. Cho nên anh ăn mà nếm không ra khẩu vị.
Thấy Cổ Hạo buông thìa, James nắm tay anh không nói một câu chạy hướng cửa.
……………..
Buổi tối là thời khắc tốt nhất để đàn ông kiếm người đẹp. Nơi James mang Cổ Hạo tới, quét mắt liền thấy cả đám trai lẫn gái. Bởi vì nơi này tràn ngập mùi nước hoa khiến Cổ Hạo hắt hơi liên tục.
“Ta nhất định phải huấn luyện ngươi thành người đàn ông quyến rũ. Ta phải mỗi người đàn bà thấy ngươi thì điên đảo thần trí. Đợi lát nữa ta sẽ dạy ngươi làm như thế nào, ngươi chỉ cần theo lời ta là được.”
Dưới sự uy hiếp của hắn, Cổ Hạo không dám từ chối, chỉ có thể gật đầu.
Hấp dẫn James vừa tiến đến liền khiến rất nhiều nữ tính chú ý. Hắn cũng hiểu rõ sức hấp dẫn của mình, cho nên ngay cả mỉm cười cũng lười ban cho, biểu tình lãnh khốc càng tăng sức hấp dẫn cuồng dã.
Hắn đi vào quầy rượu phát ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mùi khói thuốc khiến Cổ Hạo không ngừng ho khan. James kêu hai ly rượu mạnh, không chần chờ một hơi uống cạn. Nhưng Cổ Hạo mới nhấp một ngụm suýt nữa phun ra.
Rượu này thật khó uống!
Nếu không phải James hung dữ trừng mình, anh đã sớm phun ra rồi.
“Đàn ông vô dụng!” James khinh thường liếc anh.
Trong quán rựu có không ít nữ tính nhìn chằm chằm James. Bởi vì mặc kệ James ăn mặc thế nào, sức hấp dẫn tựa như hạc trong bầy gà. Nhưng James dường như đã chọn được người.
Hắn lạnh giọng nói với Cổ Hạo.
“Nhìn xem ta cua gái ra sao!”
James nâng tay sờ mông cô gái xa lạ, vốn thanh âm trầm thấp nay càng biến khàn khàn, say lòng người.
Cổ Hạo há hốc mồm, đối với cách James cua gái cảm thấy khó thể tin.
James trong lúc gạt người lại dụng giọng điệu ra lệnh nói. “Cùng ta lên giường!”
Nhìn chung thì khi nói ra câu này chắc sẽ bị một bạt tai. Nhưng ánh mắt James bá đạo đến mức không cho cô gái từ chối. Lúc này toàn thân hắn tản ra quyến rũ gợi cảm, dường như đang nói – cùng ta một đêm, ngươi tuyệt đối thỏa mãn.
Ánh mắt dục vọng của hắn từ ngực cô gái dời xuống, lại dời xuống dưới.
Cô gái cảm thấy hắn như đang dùng ánh mắt sờ mình. Cô ôm ngực, bộ dáng sắp tắt thở.
James trực tiếp kéo cô vào lòng, cô gái kia như là bị hắn mê đến toàn thân mềm nhũn, không chút phản kháng mặc kệ hắn ôm.
“Biết làm như thế nào chứ? Hiện tại bắt đầu.” James ôm cô gái đi đến trước mặt Cổ Hạo.
“Bắt đầu?” Cổ Hạo không rõ câu này có ý gì.
Ánh mắt băng lãnh của James khiến Cổ Hạo như bị nhốt trong tủ lạnh. Anh mau chóng hiểu ra James muốn mình làm cái gì.
Bắt anh làm giống như James, tuyệt đối là tự chuốc nhục nhã!
“Không…không được đâu, tôi nhất định không được, sẽ bị người ta nghĩ là biến thái…”
Không cho phép anh từ chối, James tàn khốc nói.
“Ngươi muốn bị ta đánh chết ngay, hay là đi thử chút?”
Cổ Hạo tuyệt đối tin tưởng chỉ cần mình nói một chữ không, chắc chắn sẽ bị James đánh chết thật.
Cuối cùng anh chọn một cô nàng, dưới ánh mắt hung dữ nhìn chăm chú của James, lấy hết can đảm nói ra khỏi miệng, nhưng vẫn không lưu loát lắm.
“Cùng…cùng tôi lên giường đi.”
Cổ Hạo vừa đụng tới mông cô ta, *ba* một tiếng tay đập, cô gái còn dùng sức đạp chân anh.
Tiếng mắng của cô vang khắp quán rượu.
“Đồ biến thái! Dám sờ soạng ta! Chết đi! Đi chết đi!”
……………….
Cổ Hạo tay bị thương, chân cũng bị người trong quán rượu lấy ghế đập mà đi cà thọt. Nhưng khi anh phát hiện đã tự quay lại căn nhà nhỏ của mình, tâm tình vô cùng thỏa mãn.
James không thấy! Nghĩa là ác mộng đáng sợ nhất đã kết thúc!
Lúc đi làm, Cổ Hạo bị đám quân đoàn phụ nữ do bà Trần cầm đầu ăn hiếp rất thảm, Bởi vì anh dám khiến người dùng ngôn ngữ bất kính như vậy nói với họ. Cho nên họ cố ý gây sự, khiến anh làm công việc gấp đôi, thậm chí còn ăn nói khó nghe với anh.
Nhưng trên mặt Cổ Hạo luôn mang nụ cười hạnh phúc, chịu những cực hình kia.
Không! Đây căn bản không là cực hình, cùng James một ngày mới là cực hình khủng khiếp nhất. Anh không biết vì sao James mất tích, nhưng tóm lại, anh đã hồi phục sinh hoạt bình thường lúc trước.
Chẳng qua khi Cổ Hạo tan ca ra công ty, tất cả tâm tình tốt đều biến mất hết. Bởi vì James vẻ mặt bực bội đứng ngay cửa công ty anh.
“Lại đây cho ta! Hôm nay phải tiến hành đặc huấn thứ hai, nếu ngươi còn dám thất bại, ta sẽ đánh chết ngươi!”
“Không, đây không phải sự thật! A! Đây là ác mộng, tôi không muốn mơ cái này nữa!”
Cổ Hạo vừa thấy James liền chạy. Bởi vì anh đi cà nhắc, cho nên James dễ dàng túm được anh.
Ánh mắt hung tợn của hắn so với ma quỷ địa ngục càng đáng sợ.
“Đây không phải ác mộng của ngươi, là của ta mới đúng! Ta phải đem yếu đuối như ngươi huấn luyện thành đàn ông tính cách dứt khoát, nếu không ta nhất định sẽ bị họ cười nhạo, càng đừng nói tới có lỗi với hoàng tử.”
……………….
Cổ Hạo liều mạng cầu xin, chết cũng không chịu rời khỏi nhà. Nhưng mỗi lần tới phút cuối đều bị James lôi ra ngoài.
Đặc huấn ngày càng nghiêm khắc, nội dung từ lúc đầu ở quán bar làm quen ‘thăng cấp’ thành ven đường thấy gái liền bắt chuyện.
Một câu ‘Cùng ta lên giường đi!’ do James nói ra tuyệt đối không có việc gì. Thậm chí con gái sẽ lộ ra vẻ mặt mê đắm.
Nhưng nếu từ trong miệng Cổ Hạo nói ra, anh lập tức bị mắng là dê xồm, biến thái, bệnh thần kinh, còn bị hung hăng ăn mấy đòn.
Cổ Hạo toàn thân bầm dập. Càng khiến anh thấy khổ sở nhất là, có một cô to tiếng kêu biến thái, vừa lúc đụng phải cảnh sát tuần tra, thế là Cổ Hạo lập tức bị mời đến sở cảnh sát.
Cảnh sát đồng tình nói với anh.
“Anh còn trẻ vậy mà tâm lý đã có vấn đề, mau đi khám bác sĩ tâm lý đi.”
Xấu hổ, tức tối, mất mặt, Cổ Hạo thiếu chút nữa gào khóc lớn, tự tôn của anh bị tổn thương trầm trọng.
Nếu cứ tiếp tục huấn luyện như vậy, ngoại trừ chết ra, anh không biết làm sao thoát khỏi ác mộng này.
Cổ Hạo dưới áp lực quá lớn, bắt đầu rụng tóc, đau bao tử. Anh cảm thấy mình khỏi cần tự sát, bởi vì một thời gian nữa, anh sẽ bị James tra tấn đến chết. Anh có thể tưởng tượng ra hình ảnh mình nằm trên giường hấp hối.
…………………
“Hu…không cần, tôi chết cũng không cần! Anh giết tôi cho rồi.”
Cổ Hạo gào la, James mặt mày khó chịu.
Đặc huấn chưa từng thành công, hắn không hiểu vấn đề nằm ở đâu. Cá tính yếu đuối của tên này chẳng những không thay đổi, ngược lại so với trước kia lá gan càng bé! Hắn từng mang không ít binh sĩ, chưa bao giờ có cảm giác thất bại nghiêm trọng như vậy.
“Đứng lên cho ta! Còn khóc nữa ta thật sự giết ngươi!”
“Anh giết tôi luôn đi, tôi không cần lại bị người coi là biến thái!”
Dưới sự xúc động nhất thời, Cổ Hạo lại dám oán trách người đàn ông mình sợ muốn chết.
“Anh lớn lên đẹp trai như vậy, đương nhiên phụ nữ sẽ nhận lời mời của anh. Còn tôi vừa gầy vừa nhỏ, có cô gái nào vừa ý tôi? Anh rõ ràng chỉ muốn tôi mất mặt…” Anh nói đến một nửa, dưới ánh mắt hung dữ của James, nuốt vào nửa câu sau
Tuy rằng không dám chỉ trích nhưng không có nghĩa là anh khuất phục. Anh không ngừng khóc, chết sống kéo chăn vùi mình vào trong.
“Đứng lên cho ta!”
“Không muốn, chết cũng không muốn!”
“Đồ vô dụng!”
“Đúng! Tôi chính là vô dụng, anh cứ để vô dụng như tôi sự sinh tự diệt đi, đừng hành hạ tôi nữa!”
James hất chăn lên, Cổ Hạo khóc càng thảm. Xem ra anh không thể trốn lần đặc huấn này, anh khóc dữ hơn, tay mới giựt tóc đã có một nắm rơi xuống.
Tóc tựa như cỏ dại tràn đầy trong tay anh, anh chưa từng thấy mình rơi nhiều tóc như vậy.
Nhìn nắm tóc trong tay, Cổ Hạo kinh hãi hét chói tai.
“A! Sao tôi rụng tóc nhiều vậy?”
Anh chạy tới trước bàn cầm cái gương nhỏ, nhẹ nhàng nắm da đầu, lại một đám tóc rơi xuống.
Cổ Hạo sợ đến mức thét không ra, sắc mặt trắng bệch, bao tử đau đến khó chịu đựng, cuối cùng anh kinh hãi quá độ ngã xuống đất ngất xỉu.
……………………………
“Đây rốt cuộc là có chuyện gì?” James trầm giọng hỏi.
Nhìn Cổ Hạo hôn mê đỉnh đầu hói một mảnh, James cảm thấy bó tay.
“Ừm…này nên nói thế nào đây? Chắc là bị áp lực quá lớn, lại thêm bao tử hắn sắp thủng, lại qua mấy ngày đại khái hắn sẽ nhập viện vì đau bao tử. Người ta căng thẳng đến mức thủng dạ dày, rất nghiêm trọng đó.”
James giận dữ nói.
“Ý ngươi là hắn rụng tóc, thủng dạ dày, chỉ bởi vì áp lực quá lớn? Thằng khốn! Ta đã hạ thấp mình dạy cho hắn, hắn không biết cảm ơn, ngược lại vì áp lực quá lớn mà bệnh, thật là tức chết ta!”
Người đàn ông cầm điếu xì gà, cười đến vô cùng nham hiểm.
Thanh âm của gã trầm thấp, êm tái, ngữ điệu có chút bất cần đời.
“James, ta là bác sĩ hoàng gia xuất sắc nhất, lời khuyên của ta là – mau rời xa hắn, nếu không hắn không chết bệnh thì cũng bị ngươi ép chết.”
James nhìn thẳng bác sĩ, cáu kỉnh nói.
“Đồ lăng nhăng nhà ngươi ngậm miệng cho ta! Ta không cần biến thái không biết xấu hổ dạy ta nên làm như thế nào!”
“Ôi —– Không! Ta làm sao là biến thái chứ?” Người đàn ông lúc lắc ngón tay, gã vốn đẹp trai cực kỳ, thái độ biến thành rất đáng khinh. “Ngoại trừ hoàng tử bề ngoài thắng ta một bậc ra, những người khác gặp ta, không quỳ gối dưới quần tây của ta thì cũng bởi vì xấu hổ mà tự sát. Ai…ta đẹp trai như vậy thật sự là tội lỗi.”
Người đàn ông càng nói càng khoa trương.
“A! Thượng đế, vì sao có người đẹp trai hấp dẫn như ta? Không, đã không thể dùng đẹp trai đến hình dung ta. Bởi vì người nào nhìn thấy mặt ta đều sẽ lập tức thầm mến ta. Ngươi có biết thống khổ bị mọi người thầm mến không?”
Tiếp đó, người đàn ông trầm trọng thở dài một hơi.
“Ta là một người theo chủ nghĩa bác ái, hy vọng mỗi một cô gái đáng yêu đều vì ta mê mẩn. Vì vô tư phân phối yêu của mình, ta mỗi ngày phải ở trên giường đại chiến vài hiệp, với ta mà nói thật sự là gánh nặng quá trầm trọng. Cho nên trước mắt ta đang bảo dưỡng, chuẩn bị tùy thời ‘xuất ái’.”
“Tiểu nhân vô sỉ.” James khinh thường nói. “Nếu không phải cá tính ngươi bỉ ổi như vậy, sớm đã cưới con gái lão bá tước.”
“Hừ!” Gã không cho là đúng khinh thường hừ, thanh âm dịu dàng khiến nữ tính mê mẩn. “Sao có thể vì một đóa hoa thơm nhỏ nhoi đã hưởng qua mà buông bỏ cả rừng mỹ lệ đang chờ ta khám phá? Hai tay ôm em là quy tắc cao nhất trong đời ta. Ta không thể nào khiến nhiều cô gái xinh đẹp hy vọng cùng ta một đêm xuân thất vọng. Thân thể của ta là để hiến dâng cho họ.” Người đàn ông hít một hơi xì gà, tự tin cười.
Gã chỉ hướng Cổ Hạo nằm trên giường, mỉa mai nói với James.
“Nói thật ra, không phải bây giờ mới biết ngươi và ta nhìn nhau không vừa mắt. Nhưng lương y như từ mẫu, ta có thể hiểu tâm tình của Cổ Hạo. Vì cái gì ngươi cùng con gái quen không đến ba tháng thì người ta đã khóc chạy? Bởi vì ngươi cho đối phương áp lực quá lớn. Ta tận đáy lòng đồng tình hắn, nhất định thống khổ không muốn sống.”
Người đàn ông duỗi tay ra, tiếp tục nói lời khiến James tức giận.
“Nếu là ta chỉ đạo hắn, hắn nhất định có thể trong thời gian ngắn trở thành đàn ông trong đàn ông, hơn nữa không phải chịu khổ nhiều như vậy.” Người đàn ông khẽ sờ gò má Cổ Hạo, kinh ngạc nói. “Da thịt mềm mịn thật! Nhìn xa thì thấy hắn không hấp dẫn, nhưng nhìn gần, môi mỏng dường như có ngàn vạn lời muốn nói. Thằng bé đáng yêu này lớn lên không tồi! Đáng tiếc là nam, nếu không ta thật muốn yêu thương hắn.”
Nhìn gã cả gan sờ soạng Cổ Hạo, James tâm lý thoáng chốc dâng lên cảm giác rất khó chịu, thậm chí vô cùng mãnh liệt, khiến hắn bỗng muốn giết chết tên bác sĩ biến thái này, để gã không dám sờ loạn Cổ Hạo nữa.
James đẩy ra bàn tay đụng chạm Cổ Hạo.
“Ngươi cút ra ngoài cho ta! Nếu dám ở chỗ của ta động dục, ta sẽ chém đứt khí quan ngươi coi trọng nhất!”
“OK.” Người đàn ông làm tư thế đầu hàng. “Ta là người văn minh, không cùng tên dã man đem binh đánh giặc như ngươi so đo. Như vậy sẽ hủy khí chất nho nhã của ta. Nhưng ta vẫn là trịnh trọng khuyên ngươi một câu. Hắn thật sự chịu áp lực quá lớn, nếu ngươi còn tiếp tục áp bức, hắn có lẽ sẽ chết đó.”
“Cút đi!” James rống giận.
“Ai, cá tính táo bạo của ngươi một chút cũng không thay đổi! Được rồi, ta đi.” Người đàn ông đóng cửa phòng.
James rầu rĩ nhìn Cổ Hạo nằm trên giường thỉnh thoảng nhíu mày.
“Mẹ….mẹ…” Cổ Hạo nói mê sảng, ngữ điệu có chút kinh hoàng.
Tên này lại ở trong mộng gọi mẹ? Có thể thấy yếu đuối cỡ nào!
James sắp bùng nổ tức giận thì Cổ Hạo hai tay bỗng quơ loạn. Hắn không chút nghĩ ngợi bắt lấy tay Cổ Hạo.
Cổ Hạo nắm chặt tay hắn ép vào ngực, dường như đã biến mất nỗi kinh hoàng trong mộng. Anh nắm chặt tay James, bên môi nở rộ nụ cười yên lòng.
Nhìn nụ cười của anh, tim James chợt nhảy lên một cái. Tim hắn đập loạn, thật lâu không bình phục cảm xúc của mình.
Theo lý thuyết, hắn nên rút tay về. Nhưng hắn chẳng những không rụt tay lại, còn để mặc Cổ Hạo nắm chặt. Hắn cảm thấy có thể cảm giác ra tiếng tim đập bình ổn của Cổ Hạo.
James chợt phát hiện, bác sĩ biến thái kia nói không sai, Cổ Hạo thật sự lớn lên có chút đáng yêu.
……………