Điều Giáo - Lăng Báo Tư - Chương 2
Chương thứ hai
Cổ Hạo khóc thảm thiết như vậy nhưng không khiến người đàn ông đồng tình chút nào.
Thấy người đàn ông lại nhấc chân lên định đạp, Cổ Hạo vội vàng cầu xin.
“Đừng đánh, đừng đánh!”
Người đàn ông như cũ đạp một cước, không thèm nghe anh van xin, không chút khách sáo chửi.
“Như thế nào? Không phải ngươi muốn ta đá chết sao? Mới có một cước đã chịu không nổi, còn nói chết chóc cái gì? Thuộc hạ của ta không ai vô dụng giống ngươi!”
Cổ Hạo bị hắn đá dính vách, còn đụng phải tivi nhỏ xíu, khiến đầu sưng một cục.
Anh ôm lấy còn sót lại quần lót, khóc kêu.
“Hu…vì sao nằm mơ còn đau như vậy? Không công bình! Vì sao người khác nằm mơ có đánh cũng không đau, tôi nằm mơ lại thấy đau? Hu hu hu – không công bình! Ông trời đối với tôi không hề công bình!” Cổ Hạo lại bắt đầu khóc la.
Dường như tiếng khóc của anh khiến người đàn ông bất mãn. Hắn cúi người, mạnh nắm tóc Cổ Hạo.
“Nếu ngươi còn la nữa ta sẽ vặn gãy cổ ngươi, yên tĩnh đi! Nghe loại người như ngươi khóc gào, ta bực mình toàn thân khó chịu.”
Người đàn ông con ngươi đỏ rực, tóc cũng là màu lửa, những đặc thù này dường như ảnh hưởng cá tính hắn nóng nảy.
Dường như hắn thói quen ra lệnh, ngữ điệu có loại bá đạo không để thương lượng, thanh âm trầm thấp tràn ngập lực lượng.
“Đứng lên cho ta, nghiêm!”
Cổ Hạo bị hắn hung dữ khiến sợ chết được, không tự giác làm theo lời, lập tức đứng thẳng, nhưng vẫn không ngừng thút thít.
Người đàn ông tức giận nói.
“Không cho khóc!”
Hắn tựa như trách cứ thuộc hạ, khiến nhát như chuột Cổ Hạo càng khóc dữ hơn, nước mắt tuôn trào chảy xuống gò má.
Người đàn ông tức giận vô cùng, hắn chưa từng gặp nam tính nào yếu đuối giống Cổ Hạo.
Hắn mạnh đập tủ đầu giường, phẫn nộ chỉ vào anh.
“Ngươi còn là đàn ông ư? Quả thật so với đàn bà còn không bằng! Khóc nữa thì ta sẽ xé nát miệng ngươi! Đứng thẳng cho ta! Lau khô nước mắt! Còn có hút lại nước mũi!”
Mặc Cổ Hạo lau cỡ nào cũng không sạch nước mắt, nước mũi càng tràn đầy cả mặt.
Người đàn ông tức giận nói.
“Ta cho ngươi ba giây, nếu còn khóc nữa ta đánh ngươi, một, hai, ba!”
Người đàn ông đếm rất nhanh, Cổ Hạo không kịp lau nước mắt nắm tay của hắn đã đến ngay trước mặt. Nhìn thấy nắm tay thô to, Cổ Hạo sợ quá không dám khóc nữa.
Thấy anh không khóc, người đàn ông tâm tình mới tốt chút. Hắn quay đầu quan sát gian phòng nhỏ như lồng chim.
Hắn cao giọng hỏi, tựa như đang hỏi tiểu binh tiểu tốt.
“Ngươi ở nơi này đúng không?”
Cổ Hạo không dám không trả lời, tuy đây là mơ nhưng người đàn ông này nhìn rất thật, quá đáng sợ, cho nên anh gật đầu.
Người đàn ông thấy anh gật đầu, sắc mặt chợt xanh mét, tiếng gầm giận dữ gần như khiến trời sập.
“Chết tiệt! Lại phân phối ta đến nơi này! Mụ nội! Chỗ này so với phòng tắm nhà ta còn nhỏ mấy lần, sao ta ở được chứ? Ta là thị vệ trưởng hoàng gia, là quý tộc hiển hách nhất trong lịch sử đế quốc! Ở trong cung ít nhất cai quản mấy ngàn cấm vệ quân, là trực thuộc hoàng tử!”
Người đàn ông tóc đỏ càng nói càng giận, hiển nhiên khó tiếp nhận an bài như vậy. Hắn siết chặt nắm tay, bộ dáng muốn giết người hả giận.
“Thân phận của ta cao quý vô cùng, trừ trong cung đình mấy tên biến thái không có tài chỉ nhờ vào may mắn, đám quái nhân không có đầu óc ngớ ngẩn có thể đọ sức với ta, ta chính là phần tử vạn người có một. Vậy mà đem ta phân đến chỗ tệ hại này! Tổ cha nó! Trở về nhất định phải giết tên có tiền muốn chết còn giả nghèo đi xe cũ! Hắn nhất định cố ý chơi ta, hoàng tử chắc chắn sẽ không đối xử với ta như vậy!”
Người đàn ông tự lầm bầm oán giận xong, hung dữ nhìn hướng Cổ Hạo.
“Báo cáo bối cảnh thân thế của ngươi, không được che giấu bất cứ chi tiết nào, nếu không ta đá bể óc.”
Cổ Hạo khiếp sợ xem người đàn ông tính nóng như lửa.
Xem ra hắn nói đá bể đầu anh là nghiêm túc. Lần đầu tiên anh gặp người hung dữ như vậy, lúc trước người ta khi dễ anh đều không dữ giống người đàn ông tóc đỏ.
Cổ Hạo toàn thân run rẩy nói.
“Tôi tên Cổ Hạo, cha mẹ chết sớm, từ nhỏ bị thân thích nuôi, lớn lên đến Đài Bắc phát triển, hiện tại là công nhân viên chức.”
“Sinh hoạt tình dục thì sao?”
“Gì?” Cổ Hạo nghĩ mình nghe lầm.
Người đàn ông tóc đỏ hiện tại tâm tình rất không tốt, hắn không nghĩ tới Cổ Hạo phản ứng chậm chạp đến vậy, giận dữ hét.
“Mau trả lời! Sinh hoạt tình dục của ngươi?”
“Sinh hoạt…tình dục?”
Cổ Hạo ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng suýt cắn trúng đầu lưỡi. Vừa nói xong chữ ‘dục’, quả nhiên vì danh từ này quá bạo đã cắn phải đầu lưỡi. Anh đau đến che miệng đáp không được lời nào.
Ngực người đàn ông phập phồng, sắp kiềm không nổi lửa giận.
Người đàn ông yếu đuối vô dụng khóc lóc trước mặt hắn, là loại hình hắn khó chịu đựng nhất. Không nghĩ tới hắn lại là người hoàng tử muốn giúp đỡ! Tổ cha! Nếu không đem tên yếu đuối này biến thành đàn ông trong đàn ông, hắn còn mặt mũi nào đi gặp hoàng tử?
“Ngươi chưa trả lời câu hỏi về sinh hoạt tình dục. Ngươi còn là xử nam hay không?”
Nghe người đàn ông hỏi trực tiếp, Cổ Hạo mặt không những đỏ, còn là từ đầu đến chân đỏ hồng như tôm lột, không ngẩng đầu lên được.
Đừng nói cùng người lên giường, ngay cả miệng cô gái còn chưa chạm vào. Không! Anh còn chưa nắm tay con gái nữa là.
Anh cá tính yếu đuối, trước giờ không có duyên với con gái. Thời học sinh ngày tình nhân hoàn toàn không được ai tặng lễ vật, hẹn nhóm cũng không có con gái liếc anh một cái. Thậm chí sau lưng có cô gái ác độc chế giễu, nói anh tựa như oán linh.
Sau cùng, danh từ khó nghe này thành biệt danh của anh trong đại học, khiến anh vừa giận vừa khó chịu. Bởi vì anh biết biệt danh này là nữ sinh anh thích nhất đã đặt, khiến anh thương tâm mấy tháng.
Nhìn anh bộ dáng ngây ngốc, người đàn ông tóc đỏ sắp phát điên rồi. Hắn ở trong căn phòng nhỏ của Cổ Hạo khoanh ngực bước, ánh mắt tựa như sắp bắn ra tia lửa. Hắn tức giận đập lên cái tủ đáng tiền nhất của Cổ Hạo, khiến anh đau lòng vô cùng, lại không dám kêu hắn đừng đập.
“Không có sinh hoạt tình dục thì không thể giải quyết áp lực, hèn gì ngươi ức chế. Vì sao ta phải hỗ trợ loại người như ngươi? Chết tiệt!”
Cổ Hạo hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói gì, đột nhiên vang lên chuông điện thoại làm Cổ Hạo giật mình. Anh khẩn trương nghe máy.
Đầu bên kia truyền đến thanh âm nhạt nhẽo, là trong ngành khó chọc nhất, bà Trần.
[Cổ Hạo, sắp đến lúc đi làm rồi, sao cậu còn chưa ra khỏi cửa?]
“Tôi…”
Chỉ cần đối phương giọng điệu không tốt, mặc dù Cổ Hạo không làm sai cũng không dám đáp lời.
Hiện tại còn chưa tới thời gian đi làm, cho dù Cổ Hạo chưa tới công ty cũng không có lỗi gì.
James giận dữ hét.
“Mau tắt máy, hiện tại ta sẽ mang ngươi ra ngoài mua quần áo!”
“Vâng, tôi lập tức tới, lập tức tới.” Cổ Hạo khẩn trương nói với bà Trần, hoàn toàn bỏ qua lời của James.
[Còn nữa, ngày hôm qua cậu nói kết hôn, nhưng quảng trường kết hôn không có tên cậu. Cậu đùa giỡn chúng tôi ác như vậy, không thấy quá đáng sao? Hại chúng tôi sáng sớm đã ra ngoài. Chúng tôi đại phát từ bi vì cậu chạy tới chỗ đó, vậy mà không gặp ai. Nếu không phải sợ không bạn bè tham gia hôn lễ của cậu, chúng tôi sẽ không tới đó. Không ngờ cậu lại làm ra trò đùa ác vậy!] Bà Trần lải nhải nói một đống lời.
Cổ Hạo trong mắt tràn ngập nước mắt mất mặt, nhưng anh vẫn là khom lưng cười xin lỗi, tựa như bà Trần chanh chua đang đứng trước mặt.
“Xin lỗi, thành thật xin lỗi, hôn lễ đột nhiên hủy bỏ.”
[Một câu đột nhiên hủy bỏ là xong rồi sao? Cậu nói xin lỗi là được rồi sao? Nếu xin lỗi có ích thì còn cần cảnh sát giữ chính nghĩa chắc?]
Tiếp theo, bà Trần giọng điệu từ đay nghiến chuyển sang ác ý trào phúng.
[Chắc không phải cậu bị người ta bỏ chứ? Hay là bị lừa? Nghe nói gần đây lừa đảo hôn nhân rất nhiều, cậu bị lừa chứ gì?]
Bị người nói trúng tâm sự, nước mắt tức tưởi xấu hổ rốt cuộc tràn mi.
“Rất xin lỗi, tôi sẽ xin lỗi mọi người sau.”
[Thật sự? Cậu thật bị lừa? Ha ha, tôi đoán trúng rồi!]
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng kêu bén nhọn của bà Trần, còn có vài giọng bà tám.
[Tôi sớm nói sao hắn kết hôn được? Quả nhiên bị người lừa.]
[Nói không chừng là mất cả tiền lẫn người.]
Thanh âm cười nhạo biến lớn.
[Nếu hắn đeo đuổi cô, cô chịu không?]
[Nói đùa cái gì, loại đàn ông vừa xấu vừa yếu đuối như vậy, tôi không thèm! Tôi đoán ngay cả ‘thằng nhỏ’ của hắn cũng cương không nổi nha!]
[Cô đều không cần thì ai thèm nữa? Đương nhiên là lừa tiền rồi trốn.]
Cổ Hạo hai tay bụm mặt, anh đã trở thành trò cười cho toàn công ty. Ngoài tự sát ra, anh không còn cách khác thoát khỏi nhục nhã.
Đột nhiên người đàn ông tóc đỏ giật điện thoại trong tay anh. Hắn mỉa mai đám đàn bà trình độ ác hơn chứ không kém, không chừng còn cao hơn một bậc.
“Cho dù ‘thằng nhỏ’ của hắn cứng, nhìn thấy đám phụ nữ xấu xí không tô son trát phấn, bộ ngực đều không có, thì sẽ héo ngay.”
Trong điện thoại truyền ra tiếng kêu khó tin, đám đàn bà thở gấp, không thể chống đỡ loại ngôn từ thô bỉ này.
Vừa nói hết lời, James hung hăng ném điện thoại, lọn tóc đỏ hồng theo gió bay lên. Hắn trừng mắt Cổ Hạo, trong mắt lửa giận đủ giết chết một vạn kẻ địch.
“Đồ đàn ông bất tài! Ngay cả đàn bà cũng xem thường ngươi! Ngươi lập tức chết trước mặt ta, tự sát ngay đi!”
Cổ Hạo từng nghĩ trừ tự sát ra anh không còn đường thứ hai. Nhưng vừa nghe có người muốn anh chết, lá gan nhỏ như anh sao dám tự sát?
“Nếu ngươi không tự sát thì ta giết ngươi!” Trong mắt lạnh lùng của James hiện sát khí. “Nếu để cái đám biến thái quái đản kia biết ta phải trợ giúp loại người tệ hại như ngươi, ta nhất định sẽ bị họ cười nhạo, hơn nữa chuyện này sẽ trở thành vết bẩn lớn nhất đời ta.”
Hắn hung dữ trừng Cổ Hạo, trong mắt vô cùng nghiêm túc.
“Ngươi loại này yếu đuối tạp chủng, nhu nhược tồi tệ, dám để lại vết bẩn trên kỷ lục quang vinh của ta, ta tuyệt đối không để ngươi trở thành sỉ nhục buồn cười nhất đời ta. Ta là James – Lý Cát Nhi – An Đắc Tư – Mễ Kỳ Lan. Gia tộc Mễ Kỳ Lan chúng ta là huyết thống cao quý nhất hoàng tộc. Trong máu chúng ta có không ít thành viên họ hàng hoàng tộc, ta tuyệt không cho phép có người làm bẩn nó.”
Ánh mắt hung ác của hắn lộ ra sát ý trùng trùng, Cổ Hạo nhịn không được toàn thân run rẩy.
Người đàn ông này tuy nói lời kỳ quái, rất buồn cười, nhưng khí thế hắn phát ra lại không thể khinh thường.
Cổ Hạo dưới ánh mắt của hắn co rúm cả người, loại cảm giác uy nhiếp này anh chưa từng cảm nhận được.
Bà Trần chanh chua so sánh với hắn thì tựa như kiến hôi và kiến lửa.
*Tít-* một tiếng, di động của James truyền đến tin nhắn. Hắn cầm ra xem, sắc mặt chợt biến thành vô cùng khó coi.
“Chết tiệt! Mụ nội! Sao có thể như vậy? Hắn cố ý, nhất định cố ý! Thằng khốn đáng chết đó…”
Một chuỗi tiếng mắng thô tục qua đi, James bực mình đá một cước, hung hăng đá hư tủ nhỏ của Cổ Hạo.
Cổ Hạo không dám kêu hắn bồi thường, chỉ ở trong lòng khóc thét.
James nóng nảy vò rối tóc, bởi vì bản thân hắn có khí chất lỗ mãng, kiểu tóc rối càng khiến hắn thêm mê người, có khí khái nam tử dũng mãnh.
“Nhất định là do công tước cái tên vô sỉ thích hại người đó. Trước giờ hắn nhìn ta không vừa mắt, thấy nụ cười quái dị của hắn ta liền biết hắn là biến thái trong biến thái! Hắn lại nói ta phải phục vụ ngươi, nếu không lập tức cắt bỏ chức vị của ta, khiến ta không thể theo hoàng tử nữa. Tổ cha nó! Phục vụ hoàng tử là sứ mệnh của gia tộc chúng ta, nếu ta bị cắt chức thì chẳng phải rất mất mặt?”
Việc đã tới nước này, hắn chỉ có thể chấp nhận. Hắn thu lại sát khí, cáu kỉnh trừng Cổ Hạo, lạnh băng ra lệnh.
“Ngươi, đứng thẳng cho ta. Nếu ngươi đã là người ta phải hỗ trợ, vậy ta sẽ huấn luyện ngươi thành người đàn ông xuất sắc, hiểu chưa? Ta phải biến ngươi thành đàn ông trong đàn ông, tuyệt đối khiến đám biến thái đó nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, mới không làm ta mất mặt.”
Cổ Hạo không biết người đàn ông tóc đỏ này là ai, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đứng thẳng vì rất sợ người đàn ông này.
“Vâng.”
James trầm mặt.
“Nói nhỏ như vậy, ngươi là con kiến hả!”
“Vâng! Vâng!! Vâng!!!”
Tuy Cổ Hạo cố gắng lớn tiếng nhưng anh càng run lẩy bẩy, nước mắt sắp rớt xuống.
James xoay người đi ra cửa, thấy Cổ Hạo còn run rẩy đứng đó.
“Ngươi không thấy ta sắp ra ngoài à? Mau đi theo ta, ta phải mang ngươi đi mua quần áo!” Hắn không vui trừng anh.
Qua tiếng rống có thể thấy tính nhẫn nại của hắn đã tới cực hạn.
Hiện tại Cổ Hạo vô cùng chắc chắn đây không phải mơ. Anh không biết người đàn ông tóc đỏ từ đâu đến, vì sao biến thành người muốn hỗ trợ anh. Nhưng anh biết nếu không nghe lời, người đàn ông đó nhất định sẽ không do dự giết anh. Bởi vì hắn trông giống xã hội đen.
……..
James vừa đi ra liền kêu xe hơi, hắn lạnh lùng nói với tài xế một câu.
“Đưa ta đi tiệm trang phục cao cấp nhất.”
Cổ Hạo nghe vậy gấp muốn khóc. Sau đó James trừng một cái, khiến Cổ Hạo ngoan ngoãn trả tiền xe.
Chờ bọn họ xuống xe rồi, Cổ Hạo mới phát hiện đang đứng trước cửa tiệm cao cấp nhất ở khu Đông. Những tiệm này anh còn chưa đi ngang qua mặt tiền chứ nói gì vào bên trong, nhưng James không chút do dự tiến vào.
Bởi vì Cổ Hạo mặc quần áo giá rẻ, hơn nữa bộ dáng sợ hãi rụt rè, khiến nữ nhân viên thái độ tuy không đến mức nhạt nhẽo nhưng cũng không nhiệt tình. Tuy nhiên, James nói một câu khiến mắt nữ nhân viên sáng ngời.
“Đem quần áo mới nhất ra đây, ta muốn thử.”
Chốc lát sau, James đã lướt qua hơn mười bộ. Dưới ánh mắt đáng sợ của hắn, Cổ Hạo biết chính mình phải tiêu tiền đuổi ôn thần. Anh phát run đưa lên thẻ tín dụng, ai biết khi cà thẻ bộ thứ nhất thì nữ nhân viên đã nói.
“Thẻ này đã đầy ngạch, không thể cà bộ thứ hai.”
James lạnh lùng liếc anh.
“Ngạch độ của ngươi so với người hầu nhà ta còn ít!”
Cổ Hạo bị hắn nhục nhã đáng thương cúi đầu. James không thèm để ý anh.
James lấy ra một tấm thẻ đen, hình thức vô cùng đặc biệt. Đồ án bên trên là một đóa hồng nở rộ.
Nữ nhân viên vừa thấy tấm thẻ liền biến sắc.
“Tiên sinh, có tấm thẻ này là khách quý của chúng ta, mời lập tức đến phòng VIP, sẽ có chuyên viên tiếp đãi các ngài.”
“Không cần! Lập tức tính tiền giúp ta, còn có cho vị tiên sinh này lựa chọn hai mươi bộ nổi nhất, bao gồm đồ tây, trang phục thường và các món linh tinh khác. Nếu trong tiệm này không có thì lập tức tới tiệm khác lấy lại đây cho ta, có nghe thấy không?” Hắn nói giọng điệu kẻ cả đầy đủ hiển lộ thân phận giàu sang.
Sau đó Cổ Hạo lập tức bị một đám phụ nữ vây quanh. Bọn họ đo chiều cao, vòng eo anh. Anh choáng váng mặt mày, sau đó bị đẩy vào phòng thử đồ.
Cổ Hạo không biết tổng cộng đã thử bao nhiêu bộ đồ, chỉ biết mỗi thử một bộ thì có cô nói đẹp, sau đó lại cho anh mặc bộ khác. Chờ anh thử xong hết đã mệt đến kiệt sức.
James đang nói với nhỏ với quản lý cái gì, chỉ thấy quản lý không ngừng gật đầu.
“Vâng, Mễ Kỳ Lan tiên sinh, tôi lập tức làm theo yêu cầu của ngài.”
Giao việc xong xuôi, James đứng lên. Dáng người cao ráo hợp với bộ đồ khiến hắn có vẻ cường tráng, nam tính mị lực không người có thể đỡ.
Hắn lạnh lùng nhìn Cổ Hạo mặc quần áo mới, giống như đại tướng quân trên chiến trường ra lệnh.
“Đổi cà vạt đó đi, lấy cái khác màu vàng nhạt.”
Cổ Hạo lập tức lại bị nữ nhân viên vội vàng đổi một cà vạt màu vàng nhạt.
Sau đó James mang theo Cổ Hạo đi cửa tiệm khác, tiếp tục chọn mua đồ đạc cần thiết của hắn.
…………
Giày da, kẹp cà vạt, dây nịt…Thậm chí cả nhẫn, trang sức, vòng tay, vòng cổ. Mỗi một món giá cả đều khiến Cổ Hạo líu lưỡi. Anh không cách nào tưởng tượng nổi một dây lưng thoạt nhìn chẳng chút bắt mắt lại đắt như vậy. Nếu anh không ăn không uống, không trả tiền nhà, dùng một tháng tiền lương cũng mua không nổi một dây lưng.
Bởi vì bề ngoài xuất sắc, vị này vừa vào tiệm cao cấp lập tức tiếp đãi nhiệt tình. James chỉ cần lấy ra tấm thẻ đen liền được nhân viên VIP phục vụ.
James không chỉ chọn quần áo của mình cũng mua cả cho Cổ Hạo. Nhưng Cổ Hạo vừa thấy giá tiền lập tức lắc đầu. Khi James dùng ánh mắt hung dữ trừng anh, tuy không vung tay nhưng ánh mắt đáng sợ, khiến Cổ Hạo chỉ có thể khiếp đảm nhận.
Mỗi lần chọn mua xong, James chỉ mang theo thứ cần dùng ngay, còn lại hắn không lấy. Tuy Cổ Hạo sợ hắn nhưng thấy mỗi lần hắn vào một tiệm, hầu như tay không đi ra thì rất tò mò.
Cuối cùng anh nhịn không được hỏi.
“Anh quên mang theo đồ rồi.”
James khinh thường liếc anh, lười đáp lời. Cổ Hạo dưới ánh mắt của hắn đương nhiên không dám nói câu nào.
Bọn họ từ sáng sớm chọn mua đến hơn ba giờ chiều, Cổ Hạo vô cùng đói bụng. Nhưng anh không dám nói, bởi vì cảm thấy James rất đáng sợ. Nếu anh nói đói có lẽ sẽ chịu trừng phạt cái gì. Cho nên anh cố chịu đựng, theo James đi dạo gặp nơi. Nhưng từ ngày hôm qua anh không ăn cơm, bây giờ bụng hơi đau.
Đến bốn giờ chiều, Cổ Hạo đã đói choáng váng. Một chiếc xe hơi xa hoa đột nhiên ngừng trước mặt họ. Thấy James không chút do dự ngồi vào, Cổ Hạo một thoáng ngây người.
James kêu to.
“Ngươi ngu ngốc ư? Còn không mau vào!”
“V…vâng.” Anh run rẩy chui vào trong xe, ngồi ở góc xa nhất.
James từ đầu đến cuối không thèm nhìn anh, chẳng hề che giấu thái độ xem thường. Mà Cổ Hạo thì không dám thở mạnh, anh sợ hắn muốn chết.
……………