Điều Giáo - Lăng Báo Tư - Chương 10
Chương thứ mười
“Ư…a a….James.”
Nhiệt độ trong cơ thể dường như đều tập trung ở vị trí hai người kết hợp.
Cổ Hạo không có bởi vì James xâm nhập mà khó chịu, ngược lại còn mị hoặc ôm chặt James, vong tình vặn vẹo.
“Hạo…”
James kiềm lòng không đậu thì thào. Hắn đột nhiên rút ra, lại mạnh xâm nhập.
Hành động cuồng dã này khiến Cổ Hạo toàn thân mềm nhũn. Cảm giác tê dại từ dưới lên trên hông, sau đó lại từ lưng thẳng đến trán, đánh tan tất cả lý trí.
“James, thêm nữa!”
Cảm giác đau dưới động tác nhiệt tình của James hóa thành khoái cảm mất hồn.
Được James ôm chặt, khi thứ cứng rắn hoàn toàn vùi vào trong thân thể, anh chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ, lắc mông muốn nữa.
Hai tay anh ôm cổ James, muốn hoàn toàn bao dung James. Anh thậm chí phát ra tiếng rên khiến người đỏ mặt, hoàn toàn say mê khoái cảm giao hoan cùng James.
Mặt anh đỏ bừng, cực kỳ hưng phấn. Bởi vì góc độ hiện tại cho anh thấy rõ họ kết hợp như thế nào. Anh cảm thấy mình rất hạnh phúc!
Mỗi lần nhìn James tiến vào, thân thể có cảm giác bị mở ra, khiến anh sản sinh khoái cảm. Mỗi lần James rút ra, cảm giác trống rỗng khó chịu làm anh run rẩy mong chờ đợt va chạm mạnh tiếp theo.
“Ưm…Hạo…”
James yêu cầu Cổ Hạo dốc sức phối hợp.
Mỗi lần hai người quấn quýt miệng lưỡi, James vùi trong thân thể anh sẽ càng biến hưng phấn. Bởi vì khoái cảm thân dưới quá mạnh, mạnh đến đánh tan lý trí anh.
Cổ Hạo nhịn không được bật khóc. James ôn nhu liếm đi giọt nước. Anh nắm chặt vai James, tựa như mình là thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông.
Dục hỏa trong người ngày càng cháy mạnh. James xâm nhập một lần so với một lần càng mạnh. Cho đến khi hắn bắn ra dục vọng, vị trí tê dại mới dần bớt ngứa.
…………………
Cổ Hạo mồ hôi đầm đìa vùi mặt vào gối đầu. Anh không có can đảm ngẩng đầu nhìn James. Làm tình xong mệt mỏi khiến anh nói không ra lời.
James vuốt ve lưng trần, săn sóc dùng drap giường lau mồ hôi trên người anh.
Cổ Hạo trong cảm động, rốt cuộc nhịn không được nói tiếng xin lỗi. Bởi vì anh biết James bị ép mới ôm mình.
“Xin lỗi.”
James ngừng động tác, lòng hắn tràn ngập áy náy.
“Ngươi không cần xin lỗi ta, là ta có lỗi với ngươi. Ta hai lần lấn lướt ngươi, đây là vết bẩn lớn nhất trong đời ta.”
Cùng anh làm tình quả nhiên là vết bẩn lớn nhất trong đời James!
Cổ Hạo suýt bật khóc. Là mình hại James, khiến người kiêu ngạo như James có vết bẩn không thể xóa nhòa, đều là lỗi của anh!
Anh thút thít khóc nói.
“Xin lỗi, là tôi hại anh, là tôi khiến đời anh có vết nhơ. Tôi biết rõ anh không thích đàn ông, lại còn…” Cổ Hạo không nói tiếp được, lần nữa xin lỗi. “Tôi thật xin lỗi anh.”
Thấy Cổ Hạo thương tâm khóc, khóc làm James nát lòng. Hắn nâng mặt anh lên.
“Hạo, không phải như vậy. Không phải ngươi có lỗi, mà là ta có lỗi với ngươi! Ta biết đàn ông không thích bị thằng đàn ông khác đè bên dưới, nhưng ta lại làm ra việc không thể tha thứ như vậy, cho dù có bị ngươi giết chết ta cũng không nói câu nào. Có thể ôm ngươi, đối với ta mà nói là chuyện rất tuyệt vời. Ta thật rất hưởng thụ loại cảm giác này, suýt chút khiến ta phát cuồng.”
Nghe James nói vậy, Cổ Hạo kinh ngạc trợn tròn mắt, chẳng lẽ anh hiểu lầm James?
“Không phải anh chán ghét tôi, ghét đàn ông sao?”
James trịnh trọng lắc đầu.
“Đương nhiên ta không thích nam, nhưng ngươi là đặc biệt. Địa vị của ngươi trong lòng ta ngày càng trọng yếu. Chỉ cần nghĩ đến ngươi có lẽ bị người khi dễ, ta sẽ đứng ngồi không yên. Nhưng ngươi lại chịu cùng ta nói sự việc trong công ty, cho nên ta nhịn xuống tức giận và xấu hổ, xin công tước và bá tước ta ghét nhất đến giúp đỡ. Không nghĩ đến thằng khốn bá tước dám lấy ngươi đến uy hiếp ta, đem ngươi kéo vào sự việc mất danh dự như vậy. Tất cả đều là lỗi tại ta.”
Cổ Hạo chớp mi mắt ướt nước.
“Nghĩa là giữa anh và bá tước không có chuyện gì. Nhưng Ryan cho tôi xem hình, anh rõ ràng mặc đồ ngủ nằm trên giường, còn nhiệt tình nhìn bá tước, nên tôi nghĩ hai người là người yêu, thế nên mới muốn ghép đôi…”
James giận dữ siết chặt nắm tay.
“Đáng chết! Tên biến thái kia quả nhiên còn giữ ảnh chụp lúc trước!”
James nói lời này chẳng khác nào thừa nhận, Cổ Hạo lòng đau nhói.
“Thì ra anh thật là yêu bá tước. người đẹp như vậy ai mà không thích, anh mau đi cứu người trong lòng đi.”
James mạnh bóp chặt bả vai Cổ Hạo, sắc mặt trầm trọng nói.
“Hạo, ngươi hoàn toàn hiểu lầm! Ta chết cũng không muốn dính dáng đến tên biến thái đó. Cái việc đáng xấu hổ kia khiến ta vừa nghĩ tới liền buồn nôn, đó là một việc cực kỳ xấu xa đáng ghét…”
James nặng nề thở dài.
“Đó là cơn ác mộng cả đời này ta không bao giờ muốn nhớ lại.” Hai tay hắn ôm mặt Cổ Hạo, sắc mặt rất nghiêm túc.
“Ta chỉ nói một lần cho ngươi nghe, sau này ta sẽ không nhắc tới lần nào nữa. Ta cũng không cho phép ngươi hiểu lầm ta có gì với tên biến thái đó!”
Nói ra điều này dường như là cực hình lớn nhất với James, cho nên hắn nghiến răng nghiến lợi kể.
“Tên đó khi mới làm bá tước, đại khái khoảng hai mươi tuổi. Bởi vì anh họ công tước của hắn rất lợi hại, là thiên tài trong thiên tài, bản thân hắn cũng tính là thiên tài, bởi vậy nhanh chóng được hoàng tử trọng dụng, phụ trách quản tài vụ của hoàng tử. Hắn tuổi nhỏ vậy đã nắm giữ quyền to tài vụ, có thể nói là người rất lợi hại. Ta đối với hắn có chút khâm phục. Nhưng hành vi thường ngày của hắn quá tồi. Tuy hắn lớn lên mi thanh mục tú, nhưng ngươi tuyệt đối tưởng tượng không ra hắn sinh hoạt dâm loạn cỡ nào. Hắn lại dưỡng rất nhiều nam nữ xinh đẹp làm người tình. Không hiểu dây thần kinh nào có vấn đề, hắn dám đụng tới ta. Có hôm hắn kêu ta tới dinh thự nhà hắn, nói là có công sự muốn bàn. Bởi vì ta không rõ con người hắn, cho nên không hề cảnh giác đi tìm. Ai ngờ hắn dám bỏ thuốc trong đồ uống, ta uống xong liền ngất xỉu.”
Cổ Hạo nín thở nhìn James tức muốn bạo tạc.
James nói tiếp.
“Tên đó đúng là biến thái, hắn trói ta lại xong muốn giở trò. Trong ảnh ta ngủ là bởi vì hôn mê. Mặt khác không phải nhiệt tình nhìn hắn mà là muốn dùng ánh mắt giết chết hắn. Bộ mặt vô sỉ đó đến nay ta còn nhớ rõ!”
“Sau đó thì sao? Chắc anh không có việc gì đâu?”
James gật đầu.
“Không sai, mảnh vải sao trói được ta! Có lẽ hắn không biết ta sức mạnh lớn đến vậy, ta trực tiếp đấm hắn một quyền. Nhưng tên đó làm việc cẩn thận, tuy võ công không quá giỏi nhưng trong phòng có một đống vệ sĩ, người máy. Hắn chỉ cần kêu một tiếng là toàn bộ tập trung.”
Ngừng một lát James mới nói tiếp.
“Sau đó hắn thừa lúc hỗn loạn chạy trốn, tiếp theo chuyện này gây lớn ra. Tuy hoàng tử có ra mặt điều giải, nhưng ta thề không bao giờ cùng hắn ở chung một phòng, tên đó cũng biết ta cực kỳ ghét hắn. Đợt trước ta bởi vì ngươi mà hướng hắn cúi đầu xin hắn mua công ty. Thế nên hắn mới biết vị trí trọng yếu của ngươi trong lòng ta, bắt ngươi đến uy hiếp ta.”
“Hắn không chịu bỏ qua anh, có phải hay không là vì còn yêu anh?” Cổ Hạo vừa nghĩ tới tâm tình bá tước có lẽ giống như mình, bất giác đồng tình bá tước.
“Không phải, tên đó làm gì có cảm tình! Sau khi hắn chơi chán người ta thì lập tức một cước đá văng, hơn nữa hắn chưa từng thật lòng đối với ai.”
Vừa nghĩ tới lúc đó bị bá tước vũ nhục, James lần nữa siết chặt nắm tay.
“Bởi vì hắn chưa từng gặp loại người giống ta, nên mới muốn có được. Hắn căn bản là loại người hạ lưu dâm loạn. Chỉ cần không phải loại chưa nếm qua thì hắn sẽ thử. Huống chi ta từng đánh hắn, hắn nhất định ghi hận trong lòng, cho nên chỉ là muốn trả thù, khiến ta thống khổ mà thôi. Hắn nổi danh mưu mô xấu xa, nếu không phải năng lực quá mạnh, lại thêm công tước thủ đoạn lợi hại, hắn làm gì sẽ có quyền lực lớn như vậy!”
James khẽ hôn trán Cổ Hạo, nụ hôn tràn ngập xin lỗi.
“Ta biết một người đàn ông không thể chịu đựng bị một người nam khác đè ép. Nhưng ta thật sự rất thích ngươi. Tuy nhiên nghĩ đến ta áp đảo ngươi thì lại thấy áy náy….Đổi lại là ta bị bá tước thượng, có lẽ đã sớm tự sát rồi. Cho nên, xin ngươi hãy tha thứ ta, ta…thật sự không biết nên biểu đạt lòng xin lỗi này như thế nào.” Nói xong, James kiềm lòng không được hôn anh. Nụ hôn tràn ngập tình ý ngọt ngào.
Cổ Hạo rốt cuộc hiểu không phải James không thích mình, mà là James nghĩ rằng bị đàn ông đè là việc khiến người chán ghét. Cho nên hắn đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nghĩ cho anh. Chẳng qua hắn không biết, anh được hắn ôm có bao nhiêu sung sướng.
“Tôi không giận, ngược lại còn chán ghét nhìn anh ôm phụ nữ khác. Cái ngày thử kết quả, anh bỏ đi cả tối không về, hại tôi khổ sở trằn trọc khó ngủ, lòng tan nát.” Sau khi nói ra tiếng lòng, Cổ Hạo gục đầu xuống.
James thâm tình nâng mặt anh lên.
“Ngày đó ta ở bên ngoài hứng gió. Vừa ra khỏi quán bar ta liền chia tay cô ta. Chỉ nghĩ tới ngươi cùng cô gái khác chung một chỗ, tâm tình ta cũng rất khó chịu. Tuy biết ngươi làm vậy mới là đúng, nhưng…”
Vò rối mái tóc đỏ, James biểu lộ nóng nảy.
“Ta cảm thấy mình càng lúc càng kỳ cục. Biết rõ không nên ăn hết ngươi, nhưng…không có cách nào khống chế chính mình. Cho nên ta luôn cảm thấy có lỗi với ngươi, ép mình không thể làm chuyện gì vượt rào nữa. Nhưng ta vẫn là làm hai lần, ta thật có lỗi với ngươi, Hạo.”
“Không sao.”
“A?” James ngẩn ra.
Cổ Hạo lại nói lần nữa, chỉ là anh xấu hổ đến mức lỗ tai đỏ bừng.
“Không sao, tôi thích được James ôm. Tôi thích James, rất thích! Bởi vì khi James ôm, tôi thấy rất thoải mái. James muốn làm gì với tôi cũng không sao hết.”
James kinh ngạc nói không ra lời, chốc lát sau mới hỏi.
“Là thật? Hạo, ngươi thật sự không ghét bị ta đè dưới thân?”
Cổ Hạo đỏ mặt nhỏ giọng nói.
“Rất thoải mái! Vì sao phải chán ghét? Chỉ cần là James, một chút cũng không đáng ghét, ngược lại tim tôi còn đập nhanh…”
Anh chưa nói dứt câu đã bị James ôm chặt.
Thanh âm James trầm thấp chất chứa nhiệt tình.
“Có thể sao? Hạo, thật sự có thể? Kỳ thật ta luôn muốn ôm ngươi. Mỗi lần trông thấy người liền cảm giác dục vọng thiêu đốt trong người. Ngươi quá đáng yêu. Ta lại hưng phấn rồi…”
Cổ Hạo phát hiện hắn quá mức nhiệt tình, đỏ mặt dời ánh mắt.
Anh gật đầu rồi lại lắc đầu ngay.
James vẻ mặt thất vọng.
“Sao vậy? Ngươi vẫn là ghét cảm giác bị đàn ông đè?”
Cổ Hạo xấu hổ cúi đầu.
“Tôi không thích ở nhà bá tước, chúng ta về nhà được không?”
“Tốt, chúng ta về ngay.”
Suy nghĩ của Cổ Hạo giống như mình, nghĩa là hai người đều yêu nhau, James kiềm không được nở nụ cười.
Cổ Hạo nhịn không được lo lắng hỏi han.
“Bá tước bị Ryan mang đi sẽ không sao chứ?”
Chính mình chỉ bị phun một cái đã phát sinh phản ứng lớn vậy, bá tước bị phun nguyên bình không biết có suýt chết không nữa…
Thấy Cổ Hạo lo lắng bá tước, James có chút không vui. Nhắc tới biến thái thần kinh bá tước liền khiến hắn cảm giác rất khó chịu.
“Đừng nghĩ, hắn xấu xa như vậy, ngẫu nhiên bị người dạy dỗ một trận cũng đúng. Ta cảm thấy Ryan khẩu vị cũng tốt thật, hay cả loại hàng như vậy đều có hứng thú. Một khi dính vào bá tước, chẳng những sau này gặp rắc rối, có khả năng cả đời xui xẻo.”
Vừa nghĩ tới bá tước xinh đẹp, ngẫm lại bình thường chính mình…bá tước thật sự ưu tú hơn anh nhiều lắm.
Cổ Hạo nhỏ giọng hỏi.
“Chẳng lẽ anh không cảm thấy bá tước rất đẹp? Bộ dáng động lòng người khiến vừa nhìn liền muốn che chở.”
“Không, ta chưa bao giờ thấy hắn đẹp cả, ta lại thấy ngươi đẹp hơn hắn gấp mấy lần!” Nói xong James nhặt đồ lên cho Cổ Hạo.
Nghe đã biết lời này hắn nói thật lòng, bởi vì hắn không chút suy tư liền nói ra. Nghĩ đến đây, Cổ Hạo trong lòng ngọt ngào.
James nhặt quần áo Cổ Hạo, chẳng qua đồ đã bị xé rách, cái này làm James tức giận vô cùng. Nghĩ đến Cổ Hạo khi bị bắt đến nhất định rất sợ, lòng hắn hừng hực lửa. Ryan tuy có ý với bá tước, nhưng hắn không nên dọa Cổ Hạo như vậy.
Tuy bá tước là chủ mưu đáng giận, nhưng Ryan đồng phạm cũng không cao thượng tới đâu. Thù này hắn ghi nhớ.
James dùng drap giường bao bọc Cổ Hạo.
“Hạo, rất xin lỗi, hại ngươi gặp phải chuyện như vậy. Sau này ta sẽ càng chú ý an toàn của ngươi, tuyệt không cho phép đám biến thái khi dễ ngươi. Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”
James dùng ôn nhu và nhiệt tình ôm lấy anh, khiến anh ở trong hạnh phúc ngọt ngào mỉm cười.
…………………..
Cổ Hạo bị James bế trở về nhà. Anh nằm trên giường lớn thoải mái, lại bị James ‘yêu thương’.
“Đến, cái này ăn ngon, phải ăn nhiều chút, em quá gầy.”
James thanh âm trầm thấp ẩn chứa quan tâm và yêu thương khiến Cổ Hạo đỏ mặt.
Tuy bên cạnh chỉAlicemáy móc, anh vẫn thấy ngượng.
Alicethông minh không quấy rầy, nó lặng lẽ rời khỏi thế giới hai người.
James chờ không kịp gắp một miếng thịt bỏ vào miệng anh, tựa như sợ anh ăn không đủ no.
“Ăn ngon không?”
Cổ Hạo gật đầu.
Thấy James lộ ra nụ cười làm tim anh đập nhanh, gò má anh lại ửng hồng.
James quan tâm hỏi.
“Gần đây công tác có thuận lợi không?”
Tuy trên danh nghĩa James là người quản lý công ty, nhưng từ khi hắn tới công ty đã nói rõ không hiểu kinh doanh. Cho dù hắn khinh thường nhân cách bá tước, nhưng phải thừa nhận bá tước giỏi kinh doanh, cho nên hắn đem toàn quyền công ty giao cho bá tước phụ trách.
“Hiện tại rất thuận tay.”
“Ừm, vậy thì tốt.”
Anh chợt nghĩ cửa tiệm kia biến đổi cuộc sống của mình, cho anh được đến hạnh phúc, dù phải trả ba tháng tiền lương anh cũng cam lòng.
Sau này James cùng anh lần thứ hai ghé đến cửa tiệm, khi đó James rất yên tĩnh. Lúc trở về James mới nói cho anh biết, chủ tiệm chính là hoàng tử hắn thề trung thành.
Hoàng tử bởi vì bị tiểu nhân hãm hại, mất đi vương quyền. Sau đó hoàng tử quyết định tới nơi sinh ra mẫu hậu, muốn mở một cửa tiệm khiến người hạnh phúc. Nhưng bản thân hoàng tử không được hạnh phúc.
Khi ấy James sắc mặt nghiêm trọng, nói chuyện không ngừng thở dài, làm Cổ Hạo không dám hỏi nhiều, im lặng lắng nghe.
Về sau, vì sợ James khổ sở, anh không dám đề cập chuyện này nữa. Bởi vì anh không muốn gợi lên ký ức đau thương của James.
*Ring ring–*
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Cổ Hạo.
James bắt máy, sau khi nghe giọng đối phương thì sắc mặt chợt biến đổi. Sau đó hắn hừ nhẹ, mở cái máy khác.
Cái máy này lập tức chiếu ra hình ảnh.
Ryan ở trên màn hình nở nụ cười, trong tay lay động thẻ từ, sau đó bẻ làm hai.
Ryan cười nói.
[James, tấm hình khi đó James bị chụp lén tôi đã hủy hết. Tuy bắt cóc Cổ Hạo thì hơi quá mức, nhưng xem ở chỗ tôi hủy ảnh chụp, James cũng đừng so đo tôi. Còn về bá tước…]
Y cười đến tà ác.
[Tôi đã thay James dạy dỗ rồi.]
James dùng đầu gối nghĩ cũng biết ý Ryan là gì.
Tuy hắn không hài lòng nhưng chỉ có thể nhận.
“Ta biết.”
[Vậy thế thôi.]
Ryan nói xong cắt đứt liên lạc.
Cổ Hạo nhỏ giọng hỏi.
“Vừa rồi anh ta bẻ gãy cái gì vậy?”
“Là hình lúc trước ta bị bá tước chụp lén, cũng chính là thứ Ryan đưa cho em xem.”
James tâm tình vốn tốt bị Ryan làm hư hết. Chợt nghĩ tới Cổ Hạo chịu đau khổ, vẻ mặt hắn biến nghiêm trọng.
Cổ Hạo vịn vai hắn.
“Anh còn giận?”
“Ta chỉ cần nghĩ đến hắn bắt cóc em chỉ để hoàn thành kế hoạch, tâm tình liền cực kỳ khó chịu.”
Hắn vươn tay ôm Cổ Hạo, liên tiếp hôn lên mặt anh.
“Hạo, em không giận sao?”
Cổ Hạo nghĩ một lát mới đáp.
“Kỳ thật Ryan đối với em cũng không tệ. Nếu như anh ta không bắt cóc em, vậy chúng ta…” Anh ngập ngừng. “Chúng ta có lẽ sẽ không hiểu lòng nhau, cho nên, em cảm thấy kết quả như vậy tốt lắm.”
Nói xong Cổ Hạo vui vẻ ôm James, ấm áp từ lồng ngực hắn truyền đến khiến anh vô cùng yên tâm.
Anh duỗi tay chạm ngực James, cơ bắp đột nhiên chấn động, cảm thấy thú vị, anh lại chọt…
“A!!!” Cổ Hạo kinh hãi quát.
Bởi vì James đột nhiên bế anh bước vội lên lầu, ngay cả cơm cũng không thèm ăn.
Khi hắn thô lỗ đá văng cửa phòng, Cổ Hạo xấu hổ vùi đầu vào hõm vai hắn. Không nghĩ đến anh chỉ là chủ động sờ ngực James một cái, đã đốt cháy tình dục của hắn.
Nhìn James kích động như vậy…xem ra, đêm nay anh không ngủ ngon rồi, ha ha…
Cổ Hạo che khuôn mặt đỏ bừng.
Anh thật sự cảm tạ hoàng tử đã mở cửa hàng hạnh phúc đó. Bởi vì hiện tại, anh đã nếm được cảm giác hạnh phúc.
[Hết]