Điều Giáo - Lăng Báo Tư - Chương 1
Điều Giáo
Chương thứ nhất
Tối nay rơi một trận mưa to đầu xuân, tiếng sấm ầm vang, thanh âm lớn đến khiến người phải bịt tai.
Trận mưa to này bỗng nhiên rơi, may mà là nửa đêm, nên không ai trở thành chuột lột. Nhưng cũng bởi vì trận mưa này khiến đám người vốn muốn ra ngoài chơi đành bỏ ý định, rúc trong nhà ngủ. Vì vậy người đi đường càng thiếu.
Giữa mưa to tầm tã, ngõ nhỏ không có dấu chân người, con đường tĩnh mịch.
Đột nhiên, một thanh âm xuyên thẳng tận trời cao.
“Tôi là đồ ngu, đồ ngốc, đồ vô dụng! Để tôi đi chết cho rồi! A! Vì sao số tôi khổ như vậy! A—-”
Một người đàn ông thân hình không cao to, có lẽ đã say rượu, gã cúi đầu đối với tường gào khóc. Khóc đến kích động còn đập đầu vào tường.
Nhưng chưa đụng vài cái, không biết gã rất xui hoặc là uống say quá, dưới chân trượt ngã. Nguyên bản trên người gã bộ đồ tây đã nhăn nhúm, hiện tại càng biến vô cùng thê thảm. Người đàn ông bị dính nước bùn dơ bẩn một nửa mặt.
Gã không có sức lực đứng lên, cứ thể nằm sấp trên mặt đất khóc thỏa thích.
Một người đàn ông lại không để ý hình tượng khóc lớn, khóc đến nước mắt, nước mũi lấm lem đầy mặt. Thoạt nhìn thê thảm cực kỳ, thật không biết gã đã gặp phải chuyện gì thảm đến mức khiến gã thương tâm như vậy.
“Chúng tôi phải đóng cửa, cẩn thận đừng đụng cửa sắt sắp hạ xuống.”
Đột nhiên một thanh âm mềm nhẹ vang trong đêm mưa.
Thanh âm kia nhè nhẹ, mềm mại, tựa như giai điệu lay động lòng người. Tuy quốc ngữ của y rõ ràng mang ngữ điệu ngoại quốc, nhưng như cũ vô cùng êm tai.
Có lẽ thanh âm người nam này quá đặc biệt, say rượu Cổ Hạo thoáng chốc trợn to mắt, thẳng nhìn chằm chằm người nam có thanh âm dễ nghe.
Bởi vì quá bi thương lại thêm say rượu, khiến Cổ Hạo vốn không dám nói lớn tiếng với ai nay chợt rống lên. Có thể thấy anh đã hoàn toàn mất lý trí, chỉ là muốn trút giận lên người khác.
“Tôi không cho anh đóng cửa, tôi phải đụng hư cửa sắt!”
Nói dứt lời, Cổ Hạo thật sự dùng đầu đụng cửa sắt. Tuy lực đụng khá mạnh nhưng đầu anh cũng bị đau, thế mà cửa sắt rắn chắc không hề nhúc nhích.
Thấy vậy, Cổ Hạo ngồi phịch trên mặt đất lần nữa khóc lớn. Một người đàn ông lại khóc thành như vậy thật sự quá khó coi, nhưng cũng có thể tưởng tượng được anh chịu khổ sở sâu đến chừng nào.
Người nam có thanh âm dễ nghe xoay người vào trong tiệm. Hiển nhiên y không muốn chung đụng với người say đột nhiên xuất hiện. Bởi vì loại người như vậy trong đêm Đài Bắc thật sự quá nhiều rồi.
Say rượu Cổ Hạo bò dậy, gào khóc kêu la.
“Ê! Anh có lương tâm hay không? Không thấy tôi khóc thảm lắm sao?”
Người nam tuyệt không thèm để ý Cổ Hạo, y đi vào trong sau đó không phát ra thanh âm nào nữa.
Thấy có người không thèm để ý mình, Cổ Hạo lại nằm sấp trên đất khóc lớn, khóc đến cuối cùng lại rơi mưa to, khiến đồ anh đã ướt nay càng ướt hơn. Đến cuối cùng anh thật sự không chịu nổi mưa to dằn vặt, kêu khóc lên.
“Ngay cả ông trời cũng muốn khi dễ tôi, mưa rơi khiến tôi ướt gần chết, tôi không muốn sống nữa! Bị sếp hãm hại, bị đồng nghiệp khinh thường, bị phụ nữ vứt bỏ, còn lừa đi mấy trăm vạn, nói cái gì chi phí kết hôn, kết quả đều là gạt tôi! Vì sao tôi luôn bị người ta khi dễ? Tôi rõ ràng là một người đàng hoàng nghiêm túc, tôi không phục! Vì sao, vì sao chứ? Vì sao số tôi khổ như vậy? Ngay cả hôn nhân cũng bị gạt! Tiền tôi cần kiệm để dành đều bị lấy mất, không có mặt đến công ty. Giờ ngoài chết ra không còn con đường nào khác! Tôi muốn chết, tôi muốn chết!” Cổ Hạo càng khóc càng lớn tiếng.
Anh khàn giọng khóc la, khóc đến chạm nỗi khổ trong lòng, không ngừng nói muốn tìm cái chết.
Người nam có thanh âm dễ nghe lại đi ra. Y đứng bên cạnh Cổ Hạo. Nằm sấp trên mặt đất Cổ Hạo ngẩng đầu nhìn người nam này. Con ngươi tựa như trời xanh của y mang theo ánh sáng dịu dàng.
Sau đó, người nam ở trước mặt anh đặt một bình đựng chất lỏng màu sắc kỳ quái. Thanh âm của y ưu nhã tựa gió nhẹ, tuy ngữ điệu có chút nghiêm túc, nhưng có thể nghe ra y từ tận đáy lòng quan tâm.
“Đây là độc dược, chỉ cần uống một hớp, không tới mười phút sẽ chết ngay. Nhưng anh hãy tưởng tượng, người ta ở trong tang lễ của anh, khi nói anh là một kẻ thất bại thì, cảm giác đó như thế? Anh thỏa mãn nhân sinh như vậy ư? Bị coi là kẻ thất bại, anh rất vui vẻ?”
Nghe vậy, Cổ Hạo ngẩn người, không động đậy.
Người nam giọng điệu không thay đổi.
“Tiến vào uống tách trà đi, vừa lúc tôi đang nhàm chán, cùng tôi uống trà chứ?”
Thấy Cổ Hạo vẫn bất động, người nam tự mình vào trong. Cổ Hạo chậm chạp vài giây mới đứng lên, anh lau nước mắt, theo người đàn ông đi vào cửa tiệm nhỏ này.
Cửa tiệm rất nhỏ, không biết buôn bán cái gì. Bên trong treo tranh phong cảnh khiến người thoải mái tinh thần.
Người nam bắt đầu pha trà, không gian tràn ngập hương trà. Trong không khí ấm áp này, Cổ Hạo vừa mới hồi phục tâm tình lần nữa nước mắt tuôn rơi.
Loại cảm giác này thật sự quá ấm áp. Anh chưa từng cảm động như vậy! Cổ Hạo khóc, không thèm để ý đối phương cùng mình không có quan hệ gì, hiện tại anh cần nhất là có người để trút bầu tâm sự.
Cổ Hạo kéo tay đối phương, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, so với tay phụ nữ anh từng thấy càng xinh đẹp hơn nhiều.
Anh bắt đầu khóc kể bất hạnh của mình, người nam chỉ là yên lặng lắng nghe.
Khuôn mặt quá xinh đẹp của người nam có loại khí chất thoát tục. Nhưng đáy mắt y lại vương u sầu, dường như y đã trải qua quá nhiều thống khổ, có thể đồng tình bi thương cùng người khác.
“Tôi thật thảm, vì cái gì chỉ có tôi bất hạnh đến thế? Tôi biết một người đàn ông không thể khóc khó coi như vậy, nhưng tôi thật sự rất khó chịu! Ngày mai tôi nên đối mặt với đồng nghiệp làm sao đây? Chắc chắn mọi người đã biết hôm nay tôi không hề kết hôn, còn bị lừa tiền. Nhất định tôi sẽ bị họ làm như trò cười. Nghĩ như thế, tôi liền…hu hu hu, tôi thật không biết nên làm sao đây…”
Cổ Hạo chưa nói hết câu lại nằm sấp trên bàn khóc đến chết đi sống lại.
Người nam từ đầu đến cuối không nói câu nào, đợi Cổ Hạo khóc đủ rồi mới thấp giọng nói.
“Khóc đủ chưa?”
Không nghĩ tới Cổ Hạo không có chút khí khái nam nhi, thật sự lắc đầu biểu thị còn chưa khóc xong, có thể thấy anh yếu đuối bao nhiêu.
Người nam uống một ngụm trà, đột nhiên hỏi vấn đề khiến Cổ Hạo khó hiểu.
“Muốn thay đổi cuộc sống của mình không? Muốn được đến hạnh phúc không?”
Người nam này không an ủi anh thì thôi, lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy?
Cổ Hạo quên cả rơi lệ, giật mình nhìn người nam mặt không biểu tình. Trong lòng anh tràn ngập hoài nghi, tựa như nghe chuyện thần thoại.
“Biến đổi cuộc sống của tôi? Đạt được hạnh phúc?”
Người nam không thèm để ý Cổ Hạo ánh mắt kinh dị, y cười vô cùng dịu dàng.
“Đúng! Trong đời anh sẽ đột nhiên xuất hiện một người, có thể biến đổi cuộc sống của anh, giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn nhất cuộc đời.”
Cổ Hạo lớn tiếng kêu lên.
“Anh không nghe hiểu ư? Tiền của tôi đã bị lừa hết rồi, ngay cả mình còn không nuôi sống nổi, ngoài chết ra tôi không có đường đi thứ hai. Anh nói đi! Tôi thảm như vậy làm sao cải biến cuộc đời đây? Anh đang trêu chọc tôi à?”
Người nam từ trong ngăn kéo rút ra một tờ giấy đưa cho Cổ Hạo.
“Viết tên và địa chỉ nhà anh, tôi sẽ lựa chọn người thích hợp trợ giúp anh.”
Cổ Hạo trừng mắt tờ giấy, bên trên in đóa hoa nhỏ khá lạ, mang theo mùi hương đặc biệt, thoạt nhìn giá trị không nhỏ. Tuy anh uống say nhưng vẫn cảm giác được tình huống này kỳ cục.
“Tin tưởng tôi đi! Thù lao thì lấy ba tháng tiền lương của anh. Tôi đã có người hợp ý, chắc hắn sẽ có thể khiến anh thay hình đổi dạng.”
Người nam trong thanh âm dịu dàng không có chút cưỡng ép, Cổ Hạo lại như bị thôi miên tin tưởng mình sẽ có tương lai tươi sáng. Dù sao cuộc đời anh sẽ không thảm hơn bây giờ. Cổ Hạo xúc động ký tên trên tờ giấy.
Người nam lấy lại tờ giấy, khẽ nói.
“Người này tuyệt đối sẽ biến đổi đời anh. Hiện tại anh mau chóng trở về ngủ, đợi khi tỉnh rượu sẽ phát hiện chính mình tốt hơn nhiều.”
Từ nhỏ Cổ Hạo đã bị người chèn ép đến lớn, thêm vào cá tính nhu nhược, vĩnh viễn nói không ra chữ ‘không’. Cho nên anh ngoan ngoãn gật đầu, lắc lư say chếch choáng trở về nhà.
Trời sáng, ngày thảm nhất trong đời rốt cuộc tới. Nhưng Cổ Hạo một chút đều không muốn đối diện ngày bi thảm này.
Anh núp trong chăn, suy nghĩ có nên tự sát.
Nếu đến công ty sẽ bị người cười chết. Vừa nghĩ tới vẻ mặt cười nhạo của mọi người, anh cảm thấy bụng lại bắt đầu đau.
Vẫn là chết tốt nhất. Ít ra chết là hết, không bị nhiều người cười chê.
Kéo chăn che phủ đầu, anh nhịn không được lại khóc lên. Hôm qua rơi nước mắt chẳng nhằm nhò gì, bởi vì hôm nay anh càng khóc nhiều hơn.
Anh núp trong chăn càng nghĩ càng khổ sở, cuối cùng bắt đầu gào toáng lên. Chẳng qua nội dung gào ra so với hôm qua đại đồng tiểu dị.
“Oa, oa, vì sao tôi thảm như vậy? Tôi…tôi kiếp trước đến tột cùng đã làm chuyện xấu gì? Tôi luôn đối xử tốt với người khác! Vì sao chỉ có tôi bị lừa? Vì sao mọi người đều xem thường tôi? Hu…”
Đang lúc anh khóc thảm thiết thì chuông cửa bỗng reo vang. Anh bản năng chạy đi mở cửa.
Khi mở cửa, anh trông thấy một người đầu tóc đỏ rực, người đàn ông cao to đẹp trai đứng trước cửa.
Cổ Hạo ngẩn người ra, khi đầu óc anh mù mờ thì một thanh âm không kiên nhẫn vang lên. Tiếng tựa chuông vọng, gần như làm điếc tai người.
“Ngươi là Cổ Hạo chứ gì?”
Người này biết tên anh, nhưng anh hoàn toàn không biết người đàn ông đó là ai.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông từ bàn chân trần quét lên khuôn mặt còn vương lệ. Còn có đôi mắt bởi vì khóc mà sưng húp như trái đào.
Hắn lạnh lùng nói.
“Ngươi khóc cả đêm?”
Người đàn ông tóc đỏ thanh âm dứt khoát khiến Cổ Hạo không dám nói dối, không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
Người đàn ông tóc đỏ bỗng nhiên mắng.
“Tên đáng đánh này, tạp chủng vô dụng, núp trong chăn khóc khó coi như vậy, ngươi là đàn bà sao? Nếu là đàn ông thì nên có chí khí chút, nghe thấy không? Đời ta hận nhất là loại nam nhân tạp chủng như ngươi. Ta vừa thấy loại người giống ngươi là nhịn không được muốn đá người!”
Vừa dứt lời hắn nhấc một chân đạp thân thể Cổ Hạo còn trùm chăn bông.
Cổ Hạo kinh ngạc. Nhà anh bị người xa lạ xâm nhập, hơn nữa hắn còn siêu bạo lực, siêu đáng sợ. Người này chắc không phải tội phạm truy nã hay là tên biến thái chứ?
Nghĩ như vậy, Cổ Hạo vội vàng lùi ra sau. Khi anh lùi lại, người đàn ông cao to tiến lên một bước dài, nhanh chóng đóng cửa.
Cổ Hạo sợ quá hét lên một tiếng. Tiếng thét vô cùng chói tai, khiến người đàn ông không thể không bịt tai.
Hắn tính tình vốn không tốt, tức giận quát.
“Ngươi gào cái gì? Còn la khó nghe như vậy!”
“Anh…sao anh vào chỗ tôi ở? Tôi đâu có biết anh!”
“Ngươi không quen ta cũng chẳng sao, ta biết ngươi là được. Ta phải huấn luyện ngươi trở thành đàn ông trong đàn ông. Ta phát hiện vấn đề của ngươi chính là không đủ chất đàn ông! Chỉ cần ngươi trở thành đàn ông có quyết đoán, sẽ có được hạnh phúc. Nhưng nếu ngươi làm không tốt, mỗi ngày ta sẽ đánh ngươi một trận, nghe rõ không?”
Cổ Hạo kinh hãi trợn mắt há hốc mồm. Đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Người đàn ông nói tiếp.
“Còn có, muốn trở thành đàn ông trong đàn ông thì không thể mặc quá quê mùa. Ta phải kiểm tra coi ngươi mặc loại đồ gì, xem thẩm mỹ của ngươi như thế nào.”
Cổ Hạo như cũ kinh ngạc đến nói không nên lời. Chẳng qua không có người thèm để ý anh.
Hắn nói xong liền mở tủ áo của Cổ Hạo, lấy một bộ lại một bộ ra, khiến giường anh tràn đầy quần áo.
Tên biến thái hung dữ này chẳng những tự tiện chạy vào phòng anh, còn lục lọi đồ đạc? Đây là loại hình biến thái gì vậy? Anh lên Đài Bắc mới hai năm, tuy không gặp qua biến thái nhưng có nghe người ta nói về biến thái. Nhưng anh chưa từng nghe nói có biến thái lục quần áo người khác!
“Vì sao anh lục lọi đồ tôi? Ngừng tay!”
Tuy anh đang rống giận nhưng thanh âm không lớn, bởi vậy có rống ra cũng không hù dọa được ai.
Người đàn ông có mái tóc đỏ đến chói mắt, đuôi tóc hơi cong lên khiến hắn thoạt nhìn như được nhà tạo mẫu thiết kế tỉ mỉ. Xuất sắc hóa trang kèm theo ngũ quan thô lỗ, đường nét trên người hắn tựa như thượng đế chế tác, gợi cảm kinh người. Đường nét khắc sâu nhưng tản ra hương vị nam nhân dụ hoặc. Hơn nữa màu da nâu đồng khỏe mạnh, dáng người cân xứng cao ráo.
Tuy người đàn ông không phải loại mỹ nam khí chất văn nhân, nhưng mỵ lực thô lỗ càng thắng một bậc. Hắn là loại đàn ông gợi cảm khiến phụ nữ nín thở ngắm nhìn.
Người đàn ông này hoàn toàn khác với Cổ Hạo vừa nhỏ vừa gầy.
Đối với câu hỏi của Cổ Hạo, người đàn ông chỉ là khinh thường liếc một cái. Hắn cầm một bộ đồ, trên mặt lộ rõ chán ghét. Tựa như tay hắn cầm không phải quần áo mà là đồ dơ.
“Đây chính là đồ ngươi thường mặc?”
Đó chẳng những là đồ anh mặc, hơn nữa còn là bộ đắt tiền nhất!
Cổ Hạo mạnh gật đầu, anh chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã ném bộ đồ vào thùng rác.
Hắn khinh thường mắng.
“Loại hàng tệ hại này ngươi cũng mặc?Tayta vừa đụng vào sẽ bị ăn mòn. Mặc cái loại đồ này làm gì! Ngươi không có bộ nào vải dệt tốt chút sao?”
Nhìn thấy bộ đồ đắt nhất bị ném vào thùng rác, Cổ Hạo chạy như bay tới, đau lòng moi đồ từ trong thùng rác.
Anh lớn tiếng kêu lên.
“Đây là bộ đồ tốt nhất của tôi!”
Người đàn ông không thèm để ý phản ứng của anh, bắt đầu nhìn nội y, sau đó cầm lấy quần lót anh mặc ba năm, lộ ra vẻ mặt chịu hết nổi.
“Ngươi mặc cái này ư? Ngươi đã mặc quần nót này mấy năm rồi? Đã biến vàng rồi! Xem tựa như dính đầy vi khuẩn, ghê tởm chết mất! Vứt đi!” Người đàn ông tự tiện quyết định.
Nhìn quần lót của mình bị túm ra ‘bình luận’, còn bị phê bình đến không đáng một đồng, Cổ Hạo xấu hổ tức tối đến mặt đỏ rần.
Anh vội vàng giựt lại cái quần. Chỉ là người đàn ông không cho cậu cơ hội, trực tiếp quăng quần lót ra cửa sổ.
Người đàn ông bực mình mắng.
“Ngươi vẫn là học sinh tiểu học chắc? Ngày cả quần lót con nít ba tuổi không thèm mặc mà tiếc cái gì! Quần lót đó không chỉ màu sắc kém cỏi, vải dệt tệ đến mức ta muốn khóc. Quan trọng nhất là nó không hiện ra chút sức hấp dẫn nam tính! Mụ nội nó! Đài Loan đều là người không có thẩm mỹ như vậy ư? Nếu không phải hoàng tử nhất quyết muốn tới đây, ta chết đều không muốn ở lại chỗ này!”
“A!!!” Cổ Hạo lần nữa thét chói tai, trơ mắt nhìn quần lót của mình bị quăng ra cửa sổ.
Tuy anh ở chỗ xa nội thành, hơn nữa không có nhiều hàng xóm. Nhưng loại người quy củ như anh, sao có thể chịu được quần lót của mình bên ngoài cửa sổ theo gió tung bay!
Cổ Hạo vươn tay muốn bắt lấy quần lót, nhưng nó đã sớm rơi xuống, ngay cả góc quần cũng không túm được.
Người đàn ông xa lạ một chút đều không thèm để ý tâm tình của anh. Hắn càng thêm mỉa mai nói.
“Yên tâm đi! Quần lót của ngươi ngay cả chó hoang đều không thèm.”
Quả nhiên có một con chó nhìn thấy đồ rơi xuống, chạy tới ngửi. Nó ngửi một hơi sau đó đạp chân đi qua, xem như hoàn toàn không thấy món đồ.
Phản ứng của con chó chứng minh người đàn ông nói đúng.
Lúc này mặt Cổ Hạo đã hồng tựa cà chua. Người đàn ông thấy phản ứng của anh, cười lớn. Rõ ràng hắn bởi vì việc này mà rất vui vẻ, không giống mới rồi lời nói hung dữ.
“Ta nói đúng không! Ngay cả chó cũng không thèm!”
“Anh…” Cổ Hạo chưa từng chửi người, không hiểu nên sử dụng từ gì mắng.
Đang lúc anh vắt óc thì đối phương lại lấy ra một cái quần lót, so với cái vừa rồi càng cũ, càng vàng. Cổ Hạo sợ quần lót lại bị hắn quăng ra ngoài cửa sổ, bất chấp nguy hiểm kéo lại nó, biểu tình thề sống chết bảo vệ quần lót.
Anh hét lớn.
“Không cho phép quăng quần lót của tôi nữa! Nếu không tôi sẽ…”
Không để anh nói xong câu uy hiếp, người đàn ông đem nguyên thùng quần lót quăng hết ra cửa sổ. Quăng xong hắn còn vỗ tay ra vẻ phủi bụi.
Người đàn ông thoải mái hỏi Cổ Hạo.
“Ngươi còn có đồ nào khác không? Ta không thích loại đồ tệ hại này, tất cả đều nhìn không vừa mắt, cho nên ta giúp ngươi toàn bộ quăng bỏ.”
Cổ Hạo đơ ra, sau đó khóc lớn.
“Đây nhất định là nằm mơ! Nếu không tôi sẽ không xui xẻo đến mức bị tên quái đản ném cả thùng quần lót ra ngoài! Đây chắc chắn là mơ, còn là ác mộng. Làm người không thể xui đến cỡ này.”
“Khóc lóc cái gì? Ồn ào chết được! Loại đồ xấu này quăng mới tốt, ngươi còn có đồ khác không?”
Thấy Cổ Hạo không đáp, cứ nằm sấp trên mặt đất khóc chết ngất, người đàn ông chịu không nổi loại người nhát gan. Hắn nổi giận mắng chửi.
“Khóc cái quái gì! Khóc nữa ta đạp ngươi à…”
Cổ Hạo không thèm để ý hắn, như cũ khóc tiếp.
Đây chính là mộng mà thôi, mọi chuyện đều không sao cả!
Nghe anh càng khóc thê thảm hơn, người đàn ông một chân giẫm đất phát ra âm thanh lớn chấn động.
Hắn chịu đủ Cổ Hạo yếu đuối này rồi!
Người đàn ông giận dữ hét.
“Không cho phép khóc nữa, còn khóc ta sẽ đánh ngươi!”
Cổ Hạo không thèm để ý, cho rằng đây chỉ là một giấc mộng cực kỳ xui xẻo. Hiện thực anh bị người khi dễ, ngay cả trong mộng cũng giống vậy…
Anh la lối khóc gào.
“Anh đánh chết tôi càng tốt! Tôi không muốn sống…”
Người đàn ông tức đến mức nhíu mày trợn trừng mắt, giận dữ nói.
“Tốt! Ta đánh chết đàn ông vô dụng như ngươi!”
Hắn một cước đá mông Cổ Hạo. Cổ Hạo phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.
“Đau quá!”
Hu…đau đến chảy nước mắt, trong mộng cảm giác sao thực đến vậy?
Thấy đối phương còn muốn đá tiếp, anh khóc đến đầy mặt nước mắt, ngay cả nước mũi cũng chảy xuống, trong tay nắm chặt còn sót lại cái quần lót vàng ố. Thật là thảm không đành lòng nhìn.
………..
Về dòng họ của James không tìm thấy từ tiếng anh, nên xem đỡ phiên âm đi ha.