Đến khi nào... - Chương 26
PHẦN CUỐI
F.
Cậu.
Đám đông vẫn còn chen chúc hiếu kỳ, xe cộ bị chặn lại hai bên đường. Cậu càng thêm sốt ruột…
Vừa chuẩn bị gọi lại đến lần thứ mười thì điện thoại cậu rung lên…
Là…bác gái…
– “Hải hả, con còn…ở…V…không???”- Tiếng bác gái nức nở qua điện thoại- “Người ta…mới báo với bác…Thằng Thắng…bị tai nạn giữa đường…con…”
– “Sao…bác…”
Cậu dừng xe, chen lấn tiến qua dòng người để đi đến trước mặt…
Là…một chiếc taxi…
Máu…
Cậu.
Đám tang của Thắng được cử hành…cùng lúc với đám tang của ba cậu ấy…Bác gái như phát điên…Cậu đứng sững nhìn người ta đưa Thắng đi…đôi chân hóa đá và cả người vô hồn đến lạ…
Về nhà…
Ngôi nhà trở nên ngột ngạt hơn cả…Mẹ cậu nói những câu chia buồn vô nghĩa…Ích gì chứ, là dành cho cậu à…
Cậu.
Thêm ba ngày trôi qua…
Ba ngày…kéo dài như địa ngục…Ba ngày…đã ba ngày rồi…Ba ngày…kể từ khi Thắng rời bỏ cậu…
Cậu…đã chẳng thể nói gì với cậu ấy…
Dù chỉ là…một câu xin lỗi…
Cậu.
– “Hải…con chạy qua nhà bác một chút…Thắng…có một thứ nó muốn gửi cho con…”
Cú điện thoại ngắn từ bác gái, đến trong một ngày mưa buồn…Lúc này, trên tay cậu là một chiếc đĩa VCD… Hàng chữ “Dành cho Hải” được viết rõ ràng… Là chữ của Thắng… Cậu vuốt nhẹ chiếc bìa, tự hỏi tại sao nó lại không thất lạc hay hư hỏng trong cái đêm định mệnh ấy…
“Là tao đây…”
Hình ảnh của Thắng hiện lên, có đôi lúc hơi mờ vì chỉ quay bằng webcam…Thắng…và nụ cười đó…
“Tao biết, tao biết là mày chỉ ngộ nhận thôi…Không sao đâu…Tao chịu đựng được…Mày đừng quá lo cho tao…”
Lại cười…
……………………………..
– “Ê, bạn tên gì vậy???…”- Cậu hỏi thằng nhóc đang ngồi trước mặt, nhã nhặn hết mức có thể. Một năm lớp tám “đen tối” đây, khi cậu phải ngồi bên cạnh một tên “băng đá” như vậy…
– “Nè, khinh người quá nha…có cái tên thôi mà làm gì ghê quá vậy???”- Cậu lầm bầm sau một hồi hỏi han mà tên kia cứ trơ trơ- “Bộ…tui đáng ghét vậy sao…”
– “Thắng…”
– “Hả???
– “Tên. Thắng…”
……………………………
“Tao biết, mày không quên được quá khứ…Chuyện của tao, mày đừng bận tâm…Tao đã sống như vậy hai mươi mấy năm trời, tao vẫn sẽ sống tiếp được…Tao chỉ hy vọng, mày sẽ qua chuyện này mà biết được phải làm gì với cái quá khứ kia…”
…………………………..
– “Mày thấy tao giỏi không, con nhỏ chảnh vậy mà tao cua đổ trong có ba tuần???”
– “Uhm…Giỏi…”
– “Sao vậy, sao mày có vẻ khó chịu quá vậy???
– “Không sao đâu, tao chỉ hơi mệt thôi…”
………………………….
“Mày biết là tao luôn mong mày được hạnh phúc…Chà…sao sến quá vậy ta…Nói gì thì nói, sắp tới tao đã quyết định đi du học rồi. Mày ở lại, phải sống sao cho đáng nghe chưa…”
………………………….
– “Tao…”
– “Mày vừa nói là mày thích tao mà…chẳng lẽ…mày gạt tao…”
– “Không phải…tao…”
………………………….
“Còn chuyện này nữa…tao thấy nhóc Quân vẫn còn thích mày…Nếu đã xác định rõ, thì mày biết phải làm gì rồi, đúng không???…
………………………….
– “Uhm…tao…bây giờ tao không biết phải trả lời mày như thế nào…Mày không tỉnh táo, cả tao nữa…Tao…”
– “Nếu…một tuần sau…nếu mày vẫn còn muốn hỏi tao câu đó, thì tao sẽ trả lời…”
……………………………..
“Nói ra câu này càng sến hơn…nhưng chắc tao phải nói…Tao yêu mày lắm, bạn thân của tao…”
Hình ảnh trước mắt cậu chợt tắt…Cậu ngồi thẫn thờ…
Gió lạnh lùa qua ô cửa sổ…
(Hết)