Summary
“Tôi sống để tự giải thoát khỏi những gì tôi sống”
Antonio Porchia
“Lần đầu tôi nghe Requiem for a dream là vào một dịp cách đây gần ba năm. Tôi xem một số clip trên Youtube và không cưỡng lại được trước hình ảnh poster cho bộ phim làm từ năm 2000, Requiem for a dream, bản cầu hồn cho một giấc mơ. Poster có hình một con mắt mở to bất ngờ/mê sảng/phê thuốc, rất nhiều giả định, và phía dưới, một lan can trước biển xanh mênh mông. Tôi liên tưởng vô cùng trước tấm ảnh đó, càng đắm chìm hơn khi nghe bản nhạc chủ đề của bộ phim. Một bản giao hưởng sáu phút, không lời, có lên, có xuống, có êm ái, có cao trào, có những lúc như sóng dâng lên rồi hạ xuống nhịp nhàng, lại có lúc bức bách, kìm nén rồi bùng phát. Một bản nhạc diễn tả đến tột độ sự hành hạ của giai điệu, tiếng violin như muốn dứt đi dứt lại, như muốn cứa sâu, cứa mãi vào cái choáng ngợp, mất mát, bi phẫn của hy vọng, của ước mơ. Ước mơ đẹp đã bị xé tan thành từng mảnh. Đó là hình dung mà bản nhạc ấy đem đến cho tôi. Biển xanh vẫn êm đềm ngoài kia, chờ đợi bên lan can lộng gió. Nhưng ta nhìn thấy mà không bao giờ có thể bước đến được.”
(Lời của An, viết trên blog)
– Một trong những điều anh thấy kì lạ nhất ở mày – Thành nói – Là anh thấy mày rất ngạo mạn.
An lắc đầu, mỉm cười.