Days without rain - Chương 9
Chapter 9 : VỀ NHÀ
Từ khi xa nhà tới nay cũng gần nửa năm rồi. Thỉnh thoảng tôi vẫn gọi điện về cho gia đình, nhưng thường chỉ có mẹ hoặc các anh em của tôi nghe máy. Tôi biết cha vẫn còn giận tôi, nhưng chắc cũng không còn nhiều nữa. Khi nghe điện, có lúc mẹ bảo tôi cứ về nhà đi, mẹ sẽ nói với cha giùm cho. Quả thực các bà mẹ luôn là những người thương con và dễ mủi lòng nhất. Mặc dù Vũ luôn chăm sóc tôi rất chu đáo nhưng nỗi nhớ nhà và cảm giác tội lỗi vẫn luôn dằn vặt tôi. Tuy vậy tôi cũng không dám để cho anh biết bởi tôi sợ anh buồn, sợ ánh nhìn đau khổ sẽ xuất hiện trong mắt anh. Vậy nên tết Dương lịch tôi không về nhà mà cùng Vũ đi Tam Đảo. Chúng tôi đã có những phút giây thật tuyệt vời bên nhau vì ở nơi đó không có ai biết và để ý tới chúng tôi. Ngày trước, khi quan hệ với anh tôi vẫn còn sự ngại ngùng và hơi sợ hãi; nhưng giờ đây tôi đã có thể “yêu cầu” anh thử nghiệm các tư thế mới, có thể hôn anh một cách cuồng nhiệt mỗi khi gặp nhau. Thế nhưng đó có gọi là “tình yêu” chưa nhỉ ? Có lần tôi thử đem chuyện đó nói với Tú, cậu ngẫm nghĩ một chút rồi bảo tôi : “Hãy trân trọng những gì Phong đang có đi ! Vũ là một người thực sự tốt đấy. Đừng bao giờ làm anh ấy tổn thương.” Lúc ấy tôi cũng không thực sự hiểu hết những điều Tú vừa nói. Vì thế tôi quay sang hỏi Rae Won, bởi tôi nghĩ một người si tình như anh chắc chắn hiểu rõ tình yêu là gì. Rae Won cười, lắc đầu rồi nói :
“Em suy nghĩ nhiều quá đấy.”
“Bởi vì em không thể yên tâm chung sống với anh ấy nếu bản thân em còn chưa rõ mối quan hệ giữa chúng em là gì.”
“Thế em muốn biết điều gì ?”
“Làm thế nào để nhận ra là mình đang yêu một ai đó ?”
“Làm thế nào ư ? Theo anh có một cách đơn giản là : em có thể nhận ra ở người đó một điểm đáng để yêu mà tất cả những người khác, kể cả bản thân người đó cũng không nhận ra.”
“Rắc rối quá ! Em chẳng hiểu gì cả ???”
“Thế anh hỏi em nhé, em thấy ở Vũ có điểm gì đáng yêu ?”
“Điểm đáng yêu của anh ấy à ? Uhmm… nhiều lắm. Đẹp trai, tài giỏi, ân cần, chu đáo,… còn gì nữa nhỉ… à… anh ấy còn rất khéo nói nữa.”
“Mấy cái đó ai chả biết. Phải có điều gì ở Vũ mà chỉ có em mới có thể nhận ra chứ.”
Tôi ngẫm nghĩ rất lâu.
“Em… em không biết.”
“Anh nghĩ chắc chắn Vũ đã nhận ra điều gì đó ở em khiến cho nó muốn yêu. Còn điểm đáng yêu của Vũ, em cứ thử suy nghĩ đi, chắc chắn sẽ nhận ra mà.”
Điều gì ở Vũ mà chỉ có tôi có thể nhận ra chứ không ai khác ? Nếu giả sử tôi không thể nhận ra điều đó, thì chứng tỏ là tôi không yêu anh ? Ôi, đầu tôi muốn vỡ tung lên mất. Yêu hay không yêu ? Nếu yêu thì chúng tôi sẽ tiếp tục sống như thế này ? Nếu không yêu thì chúng tôi sẽ chia tay ? Tôi sẽ phải nói gì với anh đây ? Anh sẽ phản ứng như thế nào ?
Trong lúc tôi đang phân vân với hàng nghìn câu hỏi thì Tết nguyên đán đã gần kề. Mấy ngày này, khi tôi gọi về mẹ liên tục giục tôi về ăn Tết. Điều đó thì dĩ nhiên rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi áy náy khi để Vũ ở lại một mình. Ah, nhưng chắc anh cũng phải về ăn Tết với gia đình chứ ?
“Nếu em muốn thì cứ về, không sao đâu. Còn anh sẽ ở lại đây. Ngoài chỗ này ra anh cũng chẳng còn nơi nào khác để về cả.”
Vũ nói khi đang lau khô mái tóc ướt rượt vừa mới gội. Tôi ngạc nhiên quá, tròn mắt nhìn anh.
“Sao lại thế ? Còn cha mẹ anh ? Cô dì chú bác ? Họ hàng, người thân ? Chẳng lẽ không có ai sao ?”
“Cha mẹ anh mất khi anh còn rất nhỏ. Một người chú đã nuôi dưỡng anh nhưng ông ấy cũng đã qua đời khi anh học đại học năm thứ 2. Bây giờ anh chẳng còn người thân nào hết.”- Anh ngừng nói một chút rồi quay sang ôm tôi thật chặt – “Không, anh còn có em. Phải không, Phong ?”
Tôi lặng người, không biết nói sao. Tôi đã kể cho anh nghe rất nhiều về gia đình tôi, nhưng tôi lại chẳng biết gì về anh cả. Mỗi lần nói chuyện với anh, dường như chỉ có tôi là người nói còn anh thì hầu như chỉ lắng nghe. Anh chỉ nói khi nào thấy thực sự cần thiết mà thôi.
“Vũ… Em xin lỗi… Nhưng sao anh không nói cho em biết từ sớm ?”
“Anh không thích kể những chuyện như vậy. Người nào khi nghe chuyện đó đều tỏ ra thương hại anh, như em bây giờ ấy, mà anh lại ghét nhất là điều đó.”
Giọng nói của anh bình thản, hơi ấm của anh lan khắp người tôi ; anh vẫn đang ôm tôi thật chặt, cằm anh tì lên vai tôi. Tôi tự hỏi có phải anh đã được trui rèn tới mức chai sạn trước nỗi đau rồi không ? Nhưng tôi cảm nhận trong một khoảnh khắc nào đấy, trái tim anh đã đập mạnh khác thường.
Để anh phải ăn Tết một mình, tôi cảm thấy vừa tội nghiệp vừa áy náy, mặc dù tôi cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, tôi không thể không về ăn Tết cùng gia đình. Bởi vậy những ngày trước khi trở về, tôi ra sức chiều chuộng và cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của anh. Tôi biết anh không hề muốn xa tôi nhưng anh là người biết suy nghĩ. Anh tỏ ra vui vẻ, dẫn tôi đi mua quà Tết cho mọi người trong gia đình. Cuối năm, đường phố thật đông vui nhộn nhịp. Không khí tất bật đó khiến chúng tôi tạm quên đi nỗi buồn vì sắp phải xa cách. Mặc dù đang ở ngoài phố nhưng Vũ cũng nắm tay tôi rất chặt. Ban đầu tôi hơi ngại ngùng và lo lắng, nhưng mọi người đều đang hối hả và chăm chú vào công việc của mình nên chẳng ai thèm chú ý tới chúng tôi. Vũ thì cười : “Em yên tâm đi, người ta sẽ nghĩ là anh đang dắt một cậu em trai đi chơi thôi mà.” Anh thật dễ thương và tinh tế. So với bọn con gái nghịch như quỷ ở lớp tôi ngày xưa, anh còn dịu dàng hơn nhiều. Vậy sao tôi lại không thể yêu anh nhỉ ? Anh đang vừa nắm tay tôi vừa tươi cười chỉ cho tôi xem mấy món đồ, trong khi tôi lén nhìn anh bắng ánh mắt lo lắng và băn khoăn. Bỗng nhiên tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn và người run run. Vũ cảm nhận ngay được điều đó. Anh quay lại, nhìn thật kỹ sắc mặt của tôi : “Em sao vậy ?” Tôi phải cúi đầu xuống để che giấu cảm xúc thật của mình. Tôi rút tay mình ra khỏi tay anh, nói khẽ : “Không sao đâu. Em chỉ bất chợt cảm thấy hơi chóng mặt thôi.” Anh hơi lo lắng nhưng thấy tôi nói vậy thì cũng không hỏi gì thêm. Anh bảo đi về nhưng tôi không chịu. Vậy là chúng tôi lại tiếp tục đi, nhưng tôi cảm thấy trong lòng nặng trĩu mà không cách gì cởi bỏ được.
Ngày tôi ra ga để trở về nhà, Vũ cũng đi theo tiễn. Anh đã mua vé tàu cho tôi từ trước, bởi anh biết tôi bị say xe. Khi đưa tôi đến nhà ga, anh nhìn tôi với ánh mắt rất buồn. Tôi cũng phải cố gắng tươi cười để an ủi anh :
“Em chỉ đi 2 tuần thôi mà. Em sẽ cố gắng về sớm với anh. À mà trong thời gian xa em, cấm anh không được đi lăng nhăng đấy !”
Vũ cũng cười nhưng rất gượng gạo. Anh chỉ bảo tôi giữ gìn sức khoẻ. Khi tàu lăn bánh đi xa dần, tôi vẫn thấy bóng anh lẻ loi trên sân ga. Anh đã phải đón bao nhiêu cái Tết một mình rồi ? Thương anh quá ! Tôi chưa từng nghĩ chỉ tạm chia tay ai đó trong 2 tuần thôi mà cũng có thể đau lòng đến vậy. Tôi phải đưa tay áo lên lén chùi những giọt nước mắt vừa lăn ra.
Mọi người trong gia đình đón tôi với một thái độ rất bình thường và vui vẻ, duy chỉ có cha vẫn im lặng khi thấy tôi. Cha vốn không phải là người giận dai, nhưng chắc là ở vào vị trí của một người cha thì ông phải tỏ ra nghiêm khắc và không dễ dàng tha thứ cho tội lỗi của một đứa con. Tôi biết thực ra ông là một người cha rất tốt. Ngày bé mỗi khi bị mẹ phạt đánh đòn, cha vẫn thường đứng ra xin cho anh em tôi. Ông không thể chịu nổi khi thấy con bị đau, bởi vậy cha rất ít đánh chúng tôi. Mỗi khi đi đâu, có gì ngon ông thường dấm dúi rồi mang về cho các con. Tôi thương cha lắm ! Khi vừa mới bước vào nhà, nhìn thấy cha tóc bạc đi nhiều, bao nhiêu hờn giận cha trong tôi liền bay đi hết. Tôi đã mua làm quà cho ông cân chè ướp sen và bộ ấm chén Bát Tràng rất đẹp. Khi tôi mang biếu cha những thứ đó, mặc dù ông tỏ ra dửng dưng nhưng tôi biết chắc ông cũng rất hài lòng về món quà đó.
Trong bữa cơm chiều, mọi người trong nhà xúm lại hỏi han tôi chuyện ăn ở trên Hà Nội. Tôi giấu kỹ chuyện của Vũ, chỉ dám bảo mọi người là tôi may mắn kiếm được việc làm tốt nên cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Biết mọi người lo lắng cho tôi như thế, tôi cảm thấy rất hối hận. Khi trước tôi thường mong muốn được đi xa, được thoát khỏi vòng tay của cha mẹ nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra rằng : gia đình vẫn là nơi bình yên và an toàn nhất của mỗi con người.
Ban ngày, tôi vui với sự đầm ấm của gia đình nhưng ban đêm tôi lại bị giày vò bởi sự mặc cảm phải dối trá và nỗi nhớ anh da diết. Tôi sợ một ngày nào đó mọi người trong gia đình sẽ phát hiện ra chuyện tôi với Vũ, không biết lúc ấy mọi người sẽ phản ứng như thế nào ? Tôi lại băn khoăn không hiểu giờ này anh đang làm gì, có phải là đang nhâm nhi một ly cocktail ở quán Sad Rain không ? Bây giờ tôi mới biết nỗi nhớ là như thế nào. Có đêm tôi chỉ muốn bật dậy, lao ra khỏi nhà và chạy ngay đến với anh, để được anh ôm vào lòng và nói : “Thỏ ngốc, sao lại chạy bộ tới đây ? Cẩn thận không bị cảm lạnh bây giờ.” Những cảm giác đan xen trái ngược ấy cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, khiến tôi đêm nào cũng phải trằn trọc rất lâu mới ngủ được.
Tối ba mươi Tết, tôi cùng các anh em đi chơi. Nhìn người ta đi có đôi có cặp, tôi ước gì có anh ở đây. Bây giờ chắc anh cũng đang chuẩn bị đón giao thừa ? Không biết anh có nhớ đến tôi không nhỉ ? Đột nhiên tôi cảm thấy rất chán, chỉ muốn nghe thấy giọng anh thôi. Lúc pháo hoa bắn lên rực rỡ cả bầu trời, có ai đó nắm lấy tay tôi. Tim tôi đập rất mạnh nhưng khi quay sang thì đó là anh hai của tôi. Thế là trong lúc mọi người đều ngẩng lên nhìn pháo hoa thì tôi lại cúi xuống để che giấu những giọt nước mắt.
Sáng mùng một Tết, tôi không thể kìm được nữa, phải gọi cho anh thôi. Tôi nhớ anh sắp phát điên lên rồi. Chuông chỉ reo có 2 lần anh đã nghe máy ngay. Khi vừa nghe anh nói : “Ăn Tết thế nào rồi, Thỏ Con ?” tôi đã bật khóc. Anh phải an ủi mãi tôi mới chịu nín. Tôi nói :
“Bây giờ anh đang ở nhà một mình à ?”
“Không một mình thì còn mấy mình ? Mấy ngày nay anh buồn chết đi được, ngoài việc đi nhậu cùng bạn bè ra thì anh chẳng biết làm gì cả. Năm nay công ty lại cho nghỉ hơn một tuần mới chết chứ. Anh nhớ em lắm, Thỏ Con ạ !” Anh nói thật dịu dàng.
“Em… em cũng nhớ anh…” – Tôi ngập ngừng – “… bây giờ em đang rất muốn gặp anh.”
“Thật không ? Phong ? Em muốn gặp anh ? Nếu bây giờ anh đến với em thì sao ?”
“Đừng đùa chứ ! Một tuần nữa em sẽ quay lại. Anh đừng có đi ăn nhậu lung tung quá nhiều nhé, kẻo bị ngộ độc thực phẩm hay trúng gió thì khổ. Ah… mọi người trong nhà em về rồi… Thôi nhé ! Có gì em gọi lại sau !”
Tôi vội vàng cúp máy nhưng vẫn kịp nghe loáng thoáng câu nói “Anh yêu em”. Mong thời gian trôi thật nhanh để có thể gặp lại anh. Nhớ anh quá ! Mà nhớ chính là một biểu hiện của tình yêu, phải không nhỉ ?
Nhưng tôi cũng chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ về chuyện đó, bởi ngay ngày hôm sau tôi đã nhận được một “món quà” vô cùng bất ngờ.