Days without rain - Chương 7
Chapter 7 : SAD RAIN
Đây là lần thứ hai tôi đến “Sad Rain”. Bây giờ thì tôi cũng chả biết nơi này gắn với một kỷ niệm vui hay buồn của tôi nữa. Buổi sáng, quán khá vắng khách. Lạ cái là, ban ngày quán chỉ bán cafe và các đồ uống như coca, nước quả…, nhưng đến tối lại chỉ bán các loại rượu. (chẳng biết có ý đồ gì ???). Lúc tôi đến, có một chàng trai đang dọn dẹp, lau bàn ghế… Thấy tôi và Vũ, cậu cười rất tươi, tôi chắc đó là phản xạ có điều kiện của các nhân viên phục vụ, nhưng cũng phải công nhận cậu ta có nụ cười rất đẹp. Vũ nhờ Tú – tên cậu ta – gọi giùm chủ quán. Ngay lập tức, có một người đàn ông vội vàng đi ra.
Ấn tượng – đó là điều đầu tiên có thể nhận thấy ở con người này. Vũ giới thiệu với tôi anh ta là Rae Won, người gốc Hàn Quốc. Nhưng anh nói tiếng Việt rất sõi. Anh bắt tay, chào hỏi Vũ rồi quay sang tôi :
“Waa ! Cậu bé dễ thương nhỉ !” – Rae Won vừa cười vừa nói.
“Dễ thương” ??? Tôi ???
“Tất nhiên rồi. Bởi vậy tôi mới gọi cậu ấy là ‘thỏ con’ mà.” – Vũ cũng vừa nói vừa cười.
“Thỏ con” ??? Tôi ???
“TÔI ĐẾN ĐÂY KHÔNG PHẢI ĐỂ LÀM TRÒ CƯỜI CHO HAI NGƯỜI NHÉ. TÔI VỀ ĐÂY !”. Tôi nổi khùng, bước thẳng ra cửa.
“Ối ối ối ! Bọn anh chỉ đùa thôi mà !” – Vũ chạy theo giữ tôi lại.
“Ơ, nhưng tôi nói thật mà…” – Rae Won ngạc nhiên. Ngay lúc ấy, Vũ quay phắt lại nhìn anh ta bằng ánh mắt chắc chắn là để thể hiện 2 chữ “IM NGAY”. Rồi anh quay sang nói nhỏ với tôi : “Tám trăm, tám trăm đấy Phong. Trông anh ấy như thế (như thế là thế nào?) thôi nhưng mà tốt bụng và hào phóng lắm.” Không muốn làm mất mặt Vũ (Krad : cứ nói thẳng ra là vì 800k đi), tôi đành quay lại nói chuyện với Rae Won.
“Tháng trước mới có 2 người làm ở đây xin nghỉ. Ấy, cậu đừng hiểu nhầm… Một thằng đi du học, còn một thằng vào TPHCM ở với mẹ…” – Rae Won nói – “… bởi vậy anh xoay như chong chóng cũng không kịp. Anh đứng pha rượu ở quầy và thu tiền, Tú bưng đồ và cả rửa chén. Bây giờ anh cần 2 người nữa. Cậu không có kinh nghiệm làm phục vụ chứ gì ? Nhưng không sao, từ từ rồi học cũng được. Đây là anh ưu tiên cho bồ của… á (bị tôi lườm)… bạn của Vũ đấy nhé. Lương tháng là tám trăm nghìn, nhưng nếu cậu đi làm muộn, làm vỡ cốc chén… vv… thì anh sẽ trừ vào tiền lương. Còn tiền boa của khách cậu có thể cầm thoải mái. Đồng ý thì chúng ta ký hợp đồng.”
Tôi nhẩm tính. Tám trăm nghìn một tháng đã là quá đủ cho nhu cầu thường nhật rồi, lại còn thêm tiền boa. Tôi có thể để dành một khoản để mua cái xe, hay để học đại học sau này. Làm từ 7h tối tới 12h đêm,hơi cực một chút nhưng có thể tranh thủ ngủ để sáng hôm sau đi học, hơn nữa cũng không ảnh hưởng nhiều tới thời gian đi ôn. Nhưng chỉ hơi ngại một chút môi trường phức tạp ở đây.
“Cậu không phải lo chuyện đó. Khách tới quán này chủ yếu là những người đứng đắn lịch sự cả. Nếu có ai làm gì khiếm nhã, tôi sẽ có cách xử lý họ. Hơn nữa cậu là người của… á (anh muốn chết hả Rae Won ><)... bạn của Vũ, tôi nghĩ chắc anh ta sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì đâu.” Vũ cũng xen vào ngay : “Đứa nào dám chạm đến em, anh sẽ cho nó một trận, sau đó bỏ vào bao rồi thả xuống sông.”(><) Nhưng tôi nói : “Rồi rồi, cảm ơn anh. Em tự lo được.” rồi quay sang Rae Won : “Em đồng ý ký hợp đồng, trong vòng 8 tháng, được không anh Rae Won ? Tới tháng 6 năm sau em đã phải nghỉ để tập trung ôn thi.” Rae Won gật gù : “Thôi được, cứ tạm thời từ giờ tới lúc đó cũng được. Nhưng này, dù cậu là người quen của Vũ mà làm ăn chểnh mảng thì tôi cũng có quyền đuổi việc ngay đấy.” Tôi cười rất tươi : “Tất nhiên rồi. Em không có dựa hơi anh ấy đâu. Chuyện đó anh cứ yên tâm.” Trên đường về, Vũ đưa tôi đi ăn. Anh có vẻ giận dỗi vì tôi đăng ký đi làm ngay hôm nay. Thực ra cũng không phải là tôi tham công tiếc việc gì, nhưng nghĩ tới chuyện “ở nhà hai mình” với Vũ, tôi cứ thấy ngại ngại. Cả ngày trời mà người tôi vẫn còn thấy ê ẩm. Quả thực *** không phải chuyện có thể làm thường xuyên. Nhưng tôi không dám nói với anh điều đó, bởi tôi nhận thấy sự ham muốn trong mắt anh. Tôi chưa từng yêu nên cũng không rõ có phải chỉ có tình yêu mới gợi lên lòng ham muốn tình ái của con người hay không. Vũ luôn cố ý chạm vào người tôi, khi ấy hơi thở ấm áp của anh mơn trớn da thịt tôi và bất giác, khiến tôi run rẩy và nóng bừng. Khi anh chở tôi trên xe, tôi “bù đắp” bằng cách ôm anh thật chặt, người chúng tôi như ép sát vào nhau. Khi cùng ngồi ăn trong trong nhà hàng, anh cạ cạ vào chân tôi, đùi tôi, thỉnh thoảng lại vuốt nhẹ tay tôi. Tôi ngăn anh bằng ánh mắt nghiêm khắc, nhưng bản thân cũng thấy khó có thể kiềm chế. Khi về tới nhà, vừa đóng cửa lại là anh lao vào hôn tôi. Tôi chìm ngập trong anh một lúc, khó khăn lắm mới dứt ra được. Tôi bảo anh cần phải nghỉ ngơi để tối đi làm. Mặc dù rất nuối tiếc nhưng Vũ không gượng ép tôi. Đó chính là điểm khiến tôi tôn trọng anh. Chúng tôi cùng nhau đi tắm rồi đi ngủ. Tôi nhận thấy mình đang quen dần với sự chăm sóc của Vũ, khi anh giúp tôi cởi bỏ quần áo để đi tắm, tôi hơi ngượng ngùng nhưng Vũ thì rất bình tĩnh, anh làm việc đó bình thản giống như đang thay đồ cho búp bê vậy. Tôi không rõ có phải anh đang cố gắng tự kiềm chế không, nhưng thái độ của anh khiến tôi có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút khi khoả thân trước mặt một người lạ. Buổi tối, Vũ chở tôi đi làm. Khi chúng tôi đến nơi đã có vài ba người khách đang ngồi trong quán, trong đó có một cô gái (nhưng Vũ nói nhỏ với tôi cô ta là lesbian). Rae Won đang nhẩm tính sổ sách gì đó, còn Tú thì đang lau mấy cái cốc. Chúng tôi chào hỏi nhau, sau đó Tú hướng dẫn tôi việc phải làm. Khi cậu ta dẫn tôi ra phía sau quán, tôi thấy có một chàng trai khác đang rửa hoa quả. Tú giới thiệu với tôi tên cậu ấy là Minh. Minh rất niềm nở với tôi. Cậu ta có giọng nói lạ lạ, không phải giọng Hà Nội. Dường như cậu là người vùng biển, làn da rám nắng, thân hình cường tráng và đặc biêt, tính cách rất sôi nổi và nồng nhiệt. Tuy nhiên tôi vẫn chưa thể có nhiều nhận xét về cậu. Tú bảo tôi giúp Minh; lát nữa khi khách đông, tôi và Tú sẽ chịu trách nhiệm bưng bê còn Minh sẽ rửa chén... Chúng tôi sẽ thay phiên nhau làm việc ở bên ngoài và bên trong. Trong khi cùng nhau rửa hoa quả, tôi được biết thêm Minh tới làm ở đây cũng là do một người khác giới thiệu. Khi tôi buột miệng hỏi cậu ta với người ấy quan hệ thế nào, mặt Minh thoáng sầm lại nhưng rất nhanh sau đó, cậu cười và bảo tôi đó chỉ là một người bạn tốt mà thôi. Biết mình vô ý, tôi không dám hỏi nhiều thêm nữa. Hôm nay trong quán tổ chức đêm nhạc Jazz. Bình thường cái sân khấu nhỏ giữa quán chính là sàn nhảy, nhưng tối thứ bảy, chủ nhật nó lại là sân khấu âm nhạc; mỗi hôm một chủ đề (hôm đầu tiên tôi gặp Vũ chính là đêm nhạc Trịnh Công Sơn). Rae Won rất giỏi trong việc xây dựng các mối quan hệ, nhất là đối với giới văn nghệ sĩ, nên các ca sĩ nhạc công tới biểu diễn ở đây thường là những người rất có tài, thậm chí là có tiếng(nhưng sau này Vũ có giải thích với tôi rằng đó cũng một phần là nhờ sự giúp đỡ của chính những người khách thường lui tới quán, trong đó có không ít ngưòi rất có tiền và thế lực). Công việc tưởng như khá dễ dàng, nhưng thật ra cả 4 người chúng tôi đều phải vắt chân lên cổ mới làm xuể. Đơn cử như mỗi việc ghi món thôi, đâu có phải tới ghi mấy chữ là xong. Bắt đầu ra phải tươi cười chào hỏi, sau đó đứng chờ người ta chọn. Có người chọn rất lâu, có người lại còn cắc cớ hỏi món này thì uống có ngon không, món kia pha kèm với cái gì thì hợp... Tôi mới đi làm còn lúng túng, nhưng Tú thì khá rành rẽ. Tôi rất khâm phục tính kiên nhẫn của cậu ta, sẵn sàng đứng chờ và nụ cười thì luôn thường trực trên môi. Sau vài buổi đi làm, tôi dám chắc tới nửa già khách tới quán này là vì cậu. Chỉ cần đứng nhìn một lượt cũng có thể nhận ra nhiều ánh mắt không rời Tú nửa phút, nhưng cậu ta đều khéo léo chối từ tất cả những lời đề nghị đi chơi, đi ăn... linh tinh gì đó của nhiều người. Có lần tôi hỏi nhỏ Rae Won : “Tú có người yêu rồi hả anh ?”, nhưng Rae Won chỉ cười mà không nói. Tôi thầm để ý, thấy Tú hầu như rất ít khi ra khỏi quán, cũng không thường gọi điện thoại. Nếu có đi đâu thì chủ yếu là đi mua đồ với anh Rae Won. Vậy thì chắc là chưa ?! Tú thấp hơn tôi một chút, khoảng hơn 1 mét 7 gì đó, tuy nhiên cậu ta lại hơn tôi một tuổi. Bề ngoài trông cậu chỉ giống một học sinh cấp 3, trắng trẻo và non nớt. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn cả là Tú học rất giỏi. Cậu đã tốt nghiệp cấp 3 cách đây 2 năm. Tú đi học muộn một năm nhưng lại học nhảy 2 lớp liền. Sau khi quen biết, tôi thường tới quán sớm hơn giờ làm một chút để tranh thủ hỏi Tú những bài toán khó. Tú rất kiên nhẫn và dịu dàng, không bao giờ tỏ ra chán nản hay cáu gắt khi giảng mãi mà tôi vẫn chưa hiểu. Có lần tôi hỏi : “Sao cậu không học đại học ? Cậu giỏi thế cơ mà.” Tú cười nhẹ : “Bởi không có trường nào đào tạo nghề tôi thích.” Tôi lại hỏi : “Thế cậu thích làm nghề gì ?” “Bartender.” – Tú nói một cách bình thản. Qua Rae Won, tôi được biết thêm là nhà Tú khá giàu nhưng ít quan tâm tới con cái. Tú bỏ nhà đi một phần vì quá chán ngán cảnh sống lạnh lùng của gia đình mình, một phần cũng không muốn ai biết mình là gay. Tôi chạnh nghĩ tới hoàn cảnh của mình lúc trước, và thầm tự hỏi mọi người trong gia đình sẽ phản ứng như thế nào nếu biết tôi đang chung sống với một người đàn ông khác ?! Còn Rae Won, người mà tôi cho là rất dễ gây ấn tượng với người khác. Anh ta cũng trạc tuổi Vũ. Tóc để dài và nhuộm vàng, đôi mắt một mí đặc trưng của dân Hàn nhưng trông lại rất quyến rũ, tai trái của anh đeo một dọc khuyên bạc, cằm để một ít râu lún phún. Anh thường mặc nhất là áo phông quần bò, tóc buộc cao sau gáy, trông bụi bụi và nhìn đằng sau thì dễ lầm tưởng là một cậu choai choai ưa hip hop. Rae Won nói chuyện rất thoải mái và thẳng thắn, nhưng cũng rất tốt bụng và thương người. Mỗi tháng anh đều trích một phần doanh thu của quán để làm từ thiện; hầu như những người ăn mày nào mà (may mắn) ngửa tay ra xin anh thì anh đều cho, có khi là vét sạch số tiền mang theo trong túi. Tú thường hay bảo Rae Won là nhân từ quá mức sẽ khiến cho người ta dựa dẫm ỷ lại, nhưng anh cũng chỉ biết gãi đầu gãi tai rồi cười mà thôi. Ngoài tiếng Hàn và tiếng Việt, Rae Won cũng “chơi” tốt tiếng Anh (nghe bảo anh có một thời gian dài sống ở Mỹ ). Dĩ nhiên là tôi đã tận dụng triệt để khả năng này, bắt anh Rae Won phải giúp tôi luyện thi môn tiếng Anh. Tuy không có khả năng sư phạm như Tú nhưng anh cũng đã giúp tôi khá nhiều trong từ vựng và ngữ pháp, đặc biệt là trình độ nghe nói được cải thiện rõ rệt. Tôi thầm cảm ơn sự may mắn (đúng ra là doVũ nữa), vừa kiếm được chỗ làm ‘ngon’ lại vừa kiếm được 2 gia sư miễn phí, thật là tuyệt ! Một buổi tối khi tôi đang ngồi loay hoay với cây bút và bảng vẽ ( đã lâu quá tôi không sờ tới chúng) thì Vũ từ phòng tắm đi ra. Anh ngồi xuống và tỏ ý muốn hôn tôi. Nhưng tôi đẩy anh ra : “Không thấy em đang bận à ?! Để lát nữa đi.” “Nhưng anh muốn ngay bây giờ cơ !” – Vũ giả vờ nhõng nhẽo và vòng tay qua người tôi. Rốt cuộc tôi đành chịu để cho anh ôm hôn một lúc. Nhưng khi anh luồn tay vào trong quần tôi, tôi buộc phải từ chối. Vũ đành ấm ức buông tôi ra, ngoan ngoãn ngồi một bên. “Em đang làm gì thế ?” “Em vẽ anh Rae Won.” “Cái gì ??? Em vẽ Rae Won ??? Sao không vẽ anh đây này, anh còn đẹp trai bằng mấy anh ta...”(^^) “Anh đâu có bảo em. Đây là anh Rae Won nhờ em đấy chứ.” “Hmm, sao hắn ta không nhờ tên hoạ sĩ ấy vẽ cho nhỉ !” “Tên hoạ sĩ nào ?” “À, là ‘người yêu’ của Rae Won đấy, nhưng chỉ là Rae Won yêu đơn phương thôi. Em có thấy những bức tranh treo ở quán không ? Toàn do anh ta vẽ cả đấy. Mấy năm trước khi đi du lịch sang Việt Nam, nghe nói Rae Won đã phải lòng chàng hoạ sĩ đó. Rồi anh ta không trở lại Hàn Quốc nữa mà ở lại Việt Nam luôn. Quán ‘Sad Rain’ nằm trên tuyến đường tới nhà chàng trai đó. Nếu em để ý, em sẽ thấy thỉnh thoảng Rae Won ra cửa nhìn rất lâu, đó chính là lúc chàng họa sĩ ấy đi qua.” – Vũ nói chậm rãi. “Thế bây giờ anh hoạ sĩ ấy ra sao ?” “Anh ta lấy vợ rồi.” “Cái gì ??? Em tưởng anh ta cũng là...?! Thế anh ấy có biết tình yêu của anh Rae Won dành cho mình không ?” “Có thể có mà cũng có thể không. Dù sao mọi chuyện đều đã rồi, Rae Won chắc cũng không muốn nhắc lại nữa.” Khi nói câu này, giọng Vũ đột nhiên rất buồn. Còn tôi thì rất ngạc nhiên. Tôi không ngờ một người có vẻ bề ngoài hơi bất cần như Rae Won lại có thể si tình đến vậy. Anh chấp nhận ở lại một đất nước xa lạ này chỉ để mỗi ngày được nhìn thấy bóng người yêu trong khoảnh khắc sao ? Đột nhiên tôi nghĩ tới Vũ. Anh có như vậy không ? Có là một kẻ si tình tới vậy không ? Nếu một ngày tôi và anh phải rời xa nhau, anh có tiếp tục ôm giữ ‘tình yêu’ với tôi trong tim không ? Vũ ôm tôi vào lòng. Tôi chợt cảm thấy nhỏ bé và mềm yếu đi rất nhiều trong tay anh. Anh hôn tôi. Bây giờ thì tôi cũng khá quen với việc này rồi. Nhưng khi buông tôi ra, anh nhìn vào mắt tôi và tôi thấy trong đó dường như ẩn chứa cả sự bất an. Giọng anh run rẩy : “Đừng bao giờ... đừng bao giờ rời xa anh... Phong à...”. Khi nghe câu đó, đột nhiên nước mắt tôi lăn dài. Tôi choàng tay qua, kéo đầu anh áp sát vào ngực mình “Em đang ở bên anh đây mà...”, thế nhưng không hiểu điều gì đã ngăn tôi nói tiếp câu “...và sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa anh.” Tuy nhiên, tôi cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ để tìm câu trả lời nữa. Tôi không thể cưỡng lại sự mê hoặc từ đôi môi và đôi tay anh. Cần gì biết tới ngày mai, khi anh đang ở ngay đây, với tất cả sự cuồng nhiệt và nóng bỏng ?! Những ngày sau đó, tôi cố gắng không nghĩ nhiều về tương lai của chúng tôi nữa. Công việc của tôi khá trôi chảy. Buổi sáng và buổi chiều tôi đi học ôn. Buổi tối lại đến “Sad Rain”. Khách tới quán này, tốt xấu đủ cả. Có người mặc áo sơ mi cắm thùng, ra dáng viên chức nhà nước. Có cậu nhóc còn mặc nguyên đồng phục của một trường nổi tiếng (ra là bé đi học thêm về ghé qua đây. Công nhận thằng nhóc gan thật, không sợ bị người quen nhìn thấy.) Có ông thuộc hàng giáo sư, tiến sĩ mà tôi thỉnh thoảng vẫn thấy được phỏng vấn trên tivi... Họ nói chuyện, kết bạn với nhau. Quán “Sad Rain” là một địa điểm lý tưởng cho những người đứng đắn, muốn có một môi trường lành mạnh để giao lưu giải trí chứ không phải hạng ăn chơi truỵ lạc. Nhưng thỉnh thoảng cũng có những kẻ xấu. Đó là những tên cave lân la tới đây tìm khách. Không phải tôi có thành kiến với những đối tượng này, nhưng qua cái cách họ phản ứng lại trơ trẽn và hung hãn khi bị anh Rae Won mời ra ngoài, tôi cảm thấy không hay lắm. Tôi nghĩ đối với những cô gái, có thể còn có lý do bào chữa cho chuyện này như : bị lừa đảo, gia đình khó khăn...; nhưng trông các chàng trai khoẻ mạnh kia, tôi thấy chả có lý gì khiến họ phải đi làm công việc bị cả xã hội khinh bỉ này. Một lần anh Rae Won nói với bọn tôi : “Từ khi có thêm Phong và Minh vào làm, quán đông khách hẳn lên.” Tôi không rõ anh nói thật hay đùa (bởi tôi thấy quán này hiếm khi vắng quá nhiều), còn Minh chỉ cười một cách gượng gạo. Tôi không hiểu sao Minh có vẻ không vui khi được khen, mặc dù rõ ràng cậu không phải người bất lịch sự. Minh thường nói rất nhiều chuyện vui vẻ nhưng tuyệt đối không bao giờ nhắc tới chuyện của bản thân. Có lần tôi thấy một người đàn ông trung niên tới tìm Minh. Ông ta nói chuyện rất lịch thiệp, chỉ cần liếc sơ cũng thấy đây không phải người thuộc hàng “bình dân” rồi. Khi nghe ông ta tới tìm, trái với suy đoán của tôi, Minh lại có vẻ khá bất ngờ và lúng túng. Cậu kéo người đàn ông ấy ra một chỗ thật kín đáo rồi mới nói chuyện. Hai người gặp nhau không lâu lắm, sau đó Minh xin phép Rae Won cho cậu nghỉ làm một hôm. Dường như cũng đoán ra phần nào câu chuyện nên Rae Won đồng ý ngay. Nhưng tôi lại cảm thấy Minh có gì đó hơi miễn cưỡng khi bước lên xe cùng với người đàn ông nọ. Tú cùng tôi nhìn theo chiếc xe khuất nơi góc phố, rồi cậu ta mới chặc lưỡi : “Đó là ‘bồ’ của Minh sao ? Bất ngờ thật đấy !” Tôi quay lại tròn mắt : “Sao Tú biết ???”. Tú cười : “Ngốc quá đi. Cậu với anh Vũ mà chả thế à ? Nhìn vậy mà cũng không đoán ra sao ?” Tôi hơi ngượng, nhưng quả thật tôi không nghĩ tới chuyện đó. Tôi lại nghĩ người đàn ông đó là người nhà của Minh cơ đấy ! Khi về nhà kể lại chuyện đó cho Vũ, anh cười lớn : “Nghĩ bồ của ai cũng được trẻ khoẻ đẹp trai như người yêu em hả ??? Coi thường anh quá đấy Thỏ Con.” Tôi đạp anh ra : “Đã bảo không được gọi em là Thỏ Con. Để xem khi bằng tuổi ông ấy rồi anh có được phong độ như thế không ?” Tuy nói vậy nhưng trong lòng tôi cũng dậy lên chút tự hào. Ngay cả đối với một cô gái, Vũ cũng xứng đáng là một ‘người yêu lý tưởng’. Anh chăm sóc cho tôi, bao bọc tôi trong một cái lồng kính thật an toàn, nhưng thật khó nhận ra cái lồng đó nếu không thực sự để ý. Đặc biệt nó không làm tôi cảm thấy mất tự do, mà trái lại rất dễ chịu và yên tâm. Ngay cả trong ‘chuyện ấy’, anh cũng luôn cố gắng làm cho tôi cảm thấy thoải mái nhất có thể. Vũ không bao giờ gượng ép tôi điều gì, chịu đựng tính cách bướng bỉnh của tôi một cách nhẫn nại. Đôi lúc tôi phải tự hỏi, có phải mình đã bị anh “thuần phục” rồi không ? Chính cha mẹ tôi nhiều lúc cũng phải bó tay với tôi, nhưng với Vũ, anh lại có phương pháp “lùi một bước để tiến mười bước”, làm cho tôi có cảm giác mình đã chiến thắng nhưng thực ra người thu được kết quả lớn nhất lại chính là anh.