Days without rain - Chương 6
Chapter 6 : LẶNG LẼ
Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi trở nên dễ thở hơn. Một phần bởi cảm giác yên tâm của tôi khi có chỗ dựa giữa nơi đất khách quê người, một phần bởi sự “quan tâm chăm sóc” nhiệt tình quá mức của Vũ dành cho tôi. Tiền trọ của tôi được thanh toán cho tới tận nửa năm sau. Một số vật dụng thiết yếu như tivi, tủ lạnh, quạt máy…(tất nhiên là toàn mang nhãn hiệu Rồng Việt ^^) bỗng dưng được mang tới chất đầy trong phòng trọ của tôi. Khi tôi đi làm về, mọi người trong xóm trọ nhìn tôi cứ như là… Việt kiều về nước. Ngay lập tức tôi phải chạy tới gặp anh. Vũ đón tôi ở cửa với vẻ mặt chẳng-hề-ngạc-nhiên-chút-nào.
“Em chạy bộ tới đây đấy à ? Lần sau cứ gọi taxi, tới đây anh sẽ trả tiền.”
“…Anh… anh…” – tôi vừa nói vừa thở – “… ANH LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ ??? TỰ NHIÊN MANG TỚI BAO NHIÊU LÀ THỨ CHẤT ĐẦY PHÒNG TRỌ CỦA TÔI. BÂY GIỜ THÌ TÔI PHẢI NẰM NGỦ TRÊN NÓC TỦ LẠNH CHẮC ???”
“Oh, vậy à ?” – Anh gãi đầu gãi tai – “Anh xin lỗi. Anh đâu có biết nó lại chật như vậy. Hôm nay em ngủ lại đây nhé, mai anh sẽ cho người tới nới rộng cái phòng trọ đó ra. Ok ?”
Ôi giời ơi, tôi suýt nữa thì lăn ra ngất. Tôi quên mất là anh chàng này nằm trong thành phần “đại tư sản”, “quý xờ tộc”. Anh ta dám đổ tiền ra đập nát cái nhà trọ đó để xây lại lắm chứ. Tôi đành phải nghĩ ra lý do để “dỗ dành” anh.
“Vũ này… Em biết là anh có ý tốt nhưng… em là dân ngoại tỉnh, mới chân ướt chân ráo lên đây mà đã có một đống tiện nghi như thế đổ xuống cùng một lúc, người ta sẽ nghi ngờ em làm chuyện bất chính gì đó thì sao ??? (Krad : thì rõ ràng là có mà ^^). Em đi làm cả ngày, ăn cơm bụi thì mua tivi tủ lạnh làm gì. Anh cho người mang cái đống đó về đi. Anh trả tiền phòng trọ cho em là đã giúp em rất nhiều rồi, em không cần thêm gì nữa cả.”
Cứ thế, từ dỗ ngọt tới đe doạ, mãi Vũ mới chịu chấp nhận không “quan tâm” tôi theo cái kiểu đó nữa. Anh ngậm ngùi : “Anh chỉ muốn giúp em thôi mà. Tại em không chịu tới đây ở với anh. Em xem, ở nhà anh có đủ mọi tiện nghi cho em học tập và sinh hoạt. Nơi em trọ phức tạp như thế, nếu có chuyện gì xảy ra với em thì sao ???”. Anh làm tôi phát bực. Đã bảo không sao rồi cơ mà. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao lũ con gái “được” bọn con trai “trồng cây si” mà lại khó chịu như thế. Tôi biết anh quan tâm tới tôi, nhưng cách anh đối xử như với một đứa nhóc hay với một cô bé không làm tôi thích chút nào. Có thể tại tôi không quen được chiều chuộng chăng ? Được chăm sóc như anh chăm sóc tôi, chắc ai cũng muốn. Nhưng tôi lại có cảm giác như mình nợ anh ngày càng nhiều thêm, mà không thể nào trả nổi. Chả phải có câu nói “Của biếu là của lo, của cho là của nợ” đó sao ? Dù cuộc sống có khó khăn, tôi cũng không thể đánh mất lòng tự trọng của mình.
Hôm sau người ta tới mang số đồ đó về. Tôi phải giải thích với mọi người trong xóm trọ rằng đó là của người ta gửi nhầm địa chỉ. May mà mọi người đều tin điều đó, có người còn bảo tôi thật thà quá, cứ để mà dùng có phải sướng không. Tự nhiên được cái tiếng “thật thà”, tôi thấy có lẽ phải cảm ơn anh thật.
Tôi cũng vừa xin được việc làm mới, đó là khuân đồ cho một cửa hàng thực phẩm. Người tôi suốt ngày ám mùi thực phẩm. Vậy nên mỗi lần gặp Vũ, anh đều bảo tôi : “Anh muốn ‘ăn’ em quá”(><) Một lần Vũ ghé qua chỗ tôi trọ. Anh vừa bước vào là làm cả xóm trọ tồi tàn như bừng sáng lên. Các cô gái đổ xô ra để nhìn anh, khi anh ra về rồi suốt một tuần tiếp theo họ làm tôi phát khổ vì những câu hỏi có liên quan đến anh. Tôi chỉ dám bảo với mọi người đó là một người họ hàng xa của tôi đang sống ở thành phố này, nhưng anh ta rất keo kiệt nên không cho tôi đến ở nhờ nhà.( lạy Chúa tha tội cho con ) Thế nên tôi mới bớt được những câu hỏi rắc rối. Cũng từ đó về sau, tôi cấm không cho Vũ tới chỗ tôi trọ nữa. Khi nghe điều đó, anh vô cùng kinh hoàng và cứ liên tục lải nhải : “Em không cho anh tới chỗ em, không cho anh gọi điện thoại, tới nơi em làm cũng không được... vậy anh làm sao mà gặp em đây ???”. Cuối cùng, không chịu nổi bộ dạng “tội nghiệp” đó của anh, tôi đành đồng ý sẽ tới gặp Vũ vào tối thứ 3 và thứ 7, còn khi nào rỗi rãi hơn tôi sẽ ghé nữa. Nghe vậy, anh cười tươi như trẻ con được cho kẹo, vừa ôm vừa hôn tôi rất cuồng nhiệt (tất nhiên là chỉ được hôn vào má thôi). Dần dần, tôi cũng quen với sự có mặt của Vũ trong cuộc đời mình, quen cả với những cái ôm thật chặt và những nụ hôn phớt lên tóc. Mặc dù không hiển hiện nhưng anh giống như “thần hộ mệnh” luôn theo sát tôi. Một buổi tối tôi đi làm về rất muộn, bỗng gặp mấy tên lưu manh chặn đường “xin đểu”. Tôi đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng đối phó với chúng, nhưng bỗng Vũ từ chỗ rẽ cuối đường lao ra. Anh chặn tôi lại và đưa cho chúng khá nhiều tiền. Chúng định đòi thêm nữa, nhưng thấy bộ dạng sẵn-sàng-tử-chiến của tôi, chúng cho thế cũng đã là đủ rồi. Khi những tên lưu manh đó đã đi, tôi giằng tay ra khỏi anh, mắng anh là đồ hèn nhát. “Em có thể đánh nhau với chúng, và em không nghĩ là em sẽ thua dễ dàng đâu”- Tôi rất tức giận. “Dĩ nhiên, và anh cũng vậy.” – anh nói một cách bình thản, trước sự ngạc nhiên của tôi.- “...Cả hai chúng ta đều có thể làm điều đó, nhưng chắc chắn sẽ bị ít nhất là vài vết thương. Nếu anh bị thương, anh sẽ không thể gặp đối tác vào ngày mai. Nếu em bị thương, thì đó sẽ là điều khiến anh đau lòng nhất. Bởi vậy, anh nghĩ tốt nhất là nên giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp nhất có thể.” Tôi chỉ còn biết lắng nghe anh nói. Từ đó, tôi tự nhủ là nên suy nghĩ kỹ về tất cả các hành động của anh trước khi nhận xét về chúng. Nhưng từ sự việc đó tôi cũng nhận ra một điều rằng : Vũ luôn lén theo sát từng bước chân tôi, những lúc anh không phải làm việc. Sợ tôi không vừa ý nên anh chỉ dám theo từ xa để bảo vệ cho tôi. Khi biết được điều ấy, tôi không khỏi thấy rất cảm động. Sau hôm đó, tôi phải làm tăng ca nên không gặp Vũ trong một thời gian. Nhưng bình thường, cứ quá 2, 3 ngày, nếu không có việc gì bận thì anh thường tự tới tìm tôi. Tôi đâm ra lo lắng. Hôm ấy, khi công việc vừa vãn đi một chút, tôi liền chạy tới chỗ anh. Tôi bấm chuông. Một lần, hai lần... , một người phụ nữ xa lạ ra mở cửa. Tôi hơi chột dạ. Nhưng người phụ nữ bảo bà là người giúp việc, đến dọn dẹp định kỳ ở ngôi nhà này. Bà dẫn tôi đi gặp Vũ, anh đang ốm. Ban đầu chỉ là cảm cúm xoàng thôi, nhưng tại anh không chịu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nên bệnh trở nặng. Tôi biết chỉ có hai lý do khiến anh không chịu “nghỉ ngơi tĩnh dưỡng” : một là vì công việc, hai là vì tôi. Đột nhiên tôi thấy sống mũi cay cay. Bà giúp việc nhờ tôi chăm sóc cho anh, bởi vì bà cũng có nhiều việc ở nhà cần phải làm. Mặc dù không được trả chút tiền công nào cho công việc ngoài lề này, nhưng bà vẫn chăm sóc Vũ như với một đứa con trai. Thật là một người tốt ! Tôi đã thay anh cảm ơn bà. Tôi vào phòng anh. Chính xác đó là căn phòng mà chúng tôi đã “cùng nhau” lần đầu tiên. Nhưng tôi không cảm thấy ghê sợ nó như hồi trước nữa. Anh đang nằm đó, giữa đống chăn nệm màu xanh lam. Tôi đặt tay lên trán anh. Hơi nóng ! Anh tỉnh giấc, nhìn thấy tôi, ngay lập tức nở một nụ cười rất hạnh phúc. “Em làm anh giật mình à ?” “Không ! Anh đã mơ thấy một thiên thần đặt tay lên trán anh rồi bay đi. Khi anh mở mắt ra thì nhìn thấy em, chắc là thiên thần đó đã quay lại rồi.” “Vũ ! Đừng trêu em nữa. Em không xứng đâu.” “Chắc vậy ! Có lẽ em không xứng là thiên thần thật. Em phải là thần Mặt Trời Apollo mới đúng.” Tôi bật cười : “Anh thật khéo nịnh quá. Đã có bao nhiêu con thỏ non mắc bẫy của anh rồi ?” “Chỉ có một thôi. Nhưng nó bướng lắm, không chịu để cho anh chạm vào. Bởi vậy, anh buồn quá và lăn ra ốm đây này.” Tôi nhìn sâu vào mắt Vũ. “Có muốn chạm vào em không ?” Anh không trả lời. Anh mở chăn ra để tôi chui vào nằm bên anh. Ngoài trời đã là đầu mùa đông, gió thổi se se. Nhưng trong chăn thì thật là ấm. Anh ôm tôi từ sau lưng, vùi mặt vào tóc tôi. Tôi ngoan ngoãn nằm im, không phản đối. Nhưng khi Vũ muốn đi xa hơn, tôi gỡ tay anh ra và nói nhẹ : “Anh đang ốm đấy. Không được đâu.” Vũ mỉm cười, áp tay tôi lên môi anh : “Thế khi anh khỏi ốm thì có được không ?”. “Anh thật là đồ cơ hội.” – Tôi đáp trả. “Thương trường dạy anh đấy. Nếu em muốn tăng năng suất lao động, em phải có những chính sách khích lệ chứ.”. “Được rồi được rồi ! Em cãi đâu có lại với anh. Em thua rồi. Em sẽ nằm đây với anh thêm một lúc, rồi em sẽ làm thứ gì cho anh ăn, nhé ? Nếu anh không mau khỏi ốm, không có ai tới làm phiền em, chán quá em sẽ bỏ về nhà đấy.” Chúng tôi nằm bên nhau, nói chuyện và chia sẻ hơi ấm từ cơ thể mình. Khi tôi rời khỏi giường để đi làm thức ăn cho anh, Vũ níu tay tôi lại : “Hứa với anh, ở lại với anh hôm nay nhé ? Chỉ hôm nay thôi cũng được.” Tôi rất xúc động, dịu dàng nắm tay anh : “Từ giờ em sẽ luôn ở bên anh. Em hứa !” Tôi nấu cho anh một ít cháo. Tuy là con trai, nhưng bởi cha mẹ luôn bận bịu nên tôi cũng thường phải tự nấu đồ ăn cho mình. Vũ khen tôi nấu ngon, nhưng tôi biết nếu tôi có cho mười thìa muối vào đó thì anh cũng vẫn khen ngon mà thôi. Anh luôn cố gắng hết sức để làm tôi vui mà. Hôm sau tôi dọn tất cả đồ sang nhà Vũ. Bây giờ thì tôi đã hiểu, chỉ cần sự hiện diện của tôi đã là sự đền đáp quý giá nhất cho tất cả những cố gắng của anh. Anh chờ đón tôi ở cửa, trông anh có vẻ đã khá hơn hôm qua rất nhiều. Khi cánh cửa khép lại và những người dọn đồ đã đi hết, anh liền kéo tôi vào phòng ngủ, đặt tôi lên giường và hôn tôi. Trước sự vui mừng của anh, tôi cảm thấy mình không nên phản đối. Khi môi anh chạm vào môi tôi, người tôi dường như đông cứng lại. Lưỡi của anh ở trong miệng tôi, cuốn lưỡi tôi đi trong vũ điệu của đam mê. Tôi mềm nhũn ra trong tay anh, để mặc cho anh hôn tôi mỗi lúc một sâu và cuồng nhiệt hơn. Những nút áo của tôi dần tuột ra mà tôi không hề để ý, bởi làn môi ấm áp của anh đã nhanh chóng thay thế vào những chỗ da thịt lộ trần ra. Anh liếm lên ngực tôi, những đường dài hay những đường ngắn, chúng đều làm tôi không thể không ưỡn ngực lên một cách thèm khát. Chúng tôi hôn nhau rất lâu, cho tới lúc môi của cả hai dường như sưng lên. Trong lúc ấy, anh đã kịp cởi thắt lưng của tôi. Và rất nhanh chóng, cả quần dài lẫn quần lót của tôi đều bị ném vào một góc. Cơ thể của tôi đã trở nên trong suốt. Bất chợt tôi nhớ tới “first time” của tôi và anh, cũng trong căn phòng này, trên chiếc giường này. Tôi hơi e ngại, kéo chăn lên che phần thân dưới của mình. Vũ cười, liếm nhẹ lên môi tôi : “Em đúng là chú thỏ con.”, rồi không ngại ngần, anh chui vào trong chăn. Tôi không nhìn thấy gì cả, nhưng một cảm giác bị kích thích cao độ phút chốc lan đi từ phần thân thể nằm trong chăn của tôi. Tôi cảm thấy một phần của tôi đang ở trong miệng anh, cảm thấy lưỡi anh đang thực hiện rất tốt nhiệm vụ dẫn dắt của nó. Tôi rên lên, luồn những ngón tay của mình vào trong tóc anh để kéo anh vào sát thêm nữa. Những đợt sóng liên tục trào dâng, dìm tôi xuống tận đáy đại dương của niềm hưng phấn. Tôi cảm thấy anh đang liếm dọc mặt phía trong đùi của tôi. Tôi gọi anh : “Vũ... mình dừng lại ở đây thôi... em...”. Nhưng không đợi tôi nói hết câu, anh trườn lên, đè tôi xuống và dùng miệng nhấn chìm tôi, rút hết chút ý thức kháng cự vừa mới hiện hữu trong đầu tôi. Trong vô thức, lưỡi tôi cũng đã đáp trả lại anh, nó còn nuối tiếc quấn lấy anh khi môi anh dứt ra khỏi môi tôi. Anh liếm lên tai tôi, cắn nhẹ vào phần lõm phía dưới tai, nơi nhạy cảm nhất. Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh để hai chúng tôi có thể hoà cùng một nhịp. Bất chợt, anh buông tôi ra và đặt tôi nằm sấp. Tôi nằm im, chờ đợi chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. Một ngón tay anh chạy len theo khe giữa hai mông tôi, rồi bất chợt xâm nhập vào sâu hơn. Tôi rùng mình, thấy hơi đau. Có lẽ cảm thấy chưa đủ hiệu quả, nên anh luồn tay còn lại xuống phía dưới, nâng người tôi lên. Lần này, anh dùng lưỡi của mình thay thế cho những ngón tay để làm lại việc vừa nãy. Ươn ướt và mềm mại, anh khiến tôi phải liên tục rên lên vì phấn khích. Khi tôi hoàn toàn tan chảy, anh mới bắt đầu cuộc chinh phục thực sự của mình. Anh đã tìm ra “cửa” để có thể vào sâu bên trong tôi. Và “nó” chính là vũ khí để anh thực hiện cuộc chinh phục đó. Khi anh vào bên trong, tôi cảm thấy đau đớn tột độ, hệt như có một mũi khoan xuyên qua cơ thể mình. Tôi kêu lên : “Ah... Vũ... đau... đau quá..., đưa nó ra khỏi người em đi... em không thể... ah... dừng lại đi... ư...anh... ư... aaaa...”. Vũ dừng lại một chút, anh nói trong hơi thở gấp gáp : “Con thỏ ngốc... em đừng có cứng người lại như vậy. Đừng căng thẳng, rồi em sẽ cảm thấy quen và bớt đau đi. Thả lỏng người ra... rồi... như thế... tốt lắm... em ngoan lắm...”. Anh không ngừng lặp đi lặp lại hành động đó. Hông tôi đau nhức. Hai đầu gối mỏi nhừ. Phía dưới tôi thì ướt đẫm. Khi Vũ buông tôi ra, tôi gần như đổ gục xuống nệm. Anh thở dốc, cúi xuống hôn lên trán tôi, nằm xuống và vuốt ve cho tôi bớt đau. Sau đó tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ... Sáng hôm sau khi thức dây, người tôi đau nhừ. Chỉ khẽ cựa mình thôi mà đã buốt tới tận xương. Vũ vẫn còn ngủ (chả biết có phải vì trong chuyện này anh “mất sức” nhiều hơn tôi không ???). Tay anh đang đặt giữa hai đùi tôi, nên cảm giác đê mê tối qua vẫn còn vương lại một chút. Anh đang ngủ say, gương mặt yên bình và hạnh phúc. Tôi ngượng ngùng, không dám cử động mạnh, chỉ sợ anh thức giấc. Tại sao hôm qua tôi không phản đối khi anh có ý định quan hệ với tôi ? Đó là sự quyến rũ của xác thịt hay là sự mủi lòng ? Tôi không rõ. Nhưng chuyện đêm qua cũng không đến nỗi khủng khiếp như tôi tưởng. Mặc dù đau đớn nhưng tôi không thể phủ nhận là tôi cũng đang bị nó cuốn hút. Vũ yêu tôi thật hay chỉ muốn lợi dụng thân xác tôi ? Nếu anh yêu tôi thì tôi có đang yêu anh không ? Mối quan hệ kì lạ này rồi sẽ đi tới đâu ? Đầu óc tôi quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi. Vũ khẽ cựa mình, rồi mở mắt. Thấy tôi đang nhìn chăm chú, anh cười và nhắc lại câu nói lần đầu tiên tôi gặp anh : “Này, xem thú lạ cũng phải mất tiền đấy cậu bé !”. Tôi cũng không vừa : “Hôm qua em trả anh rồi còn gì, hơi nhiều đấy. Anh phải thối lại cho em đi.” Anh cười thành tiếng : “Được rồi, anh trả cho em ngay đây.” rồi nằm đè lên người tôi, hôn tôi một cách cuồng nhiệt. Tôi phải đẩy anh ra vì ngạt thở. “Hôm nay anh không phải đi làm sao, đồ lười ?” Tôi phải kiếm chuyện gì đó để tạm thời ngừng những đợt sóng đam mê này. “Không, anh đang được ‘nghỉ ốm’ mà. Còn em ?” - “Em cũng...” ... 1 giây... 2 giây... 3. “AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA” “Phong ? Sao thế ???” “CHẾT EM RỒI ! HÔM NAY EM LÀM CA SÁNG MÀ ! TRỜI ƠI LÀ TRỜI ! SAO EM LẠI CÓ THỂ QUÊN ĐƯỢC CƠ CHỨ ?! BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ RỒI ???” “9 giờ 15 phút. Em làm từ mấy giờ ?” “7 giờ 30 *oà khóc*. Dạo này hàng bán chạy nên bọn em phải làm tăng ca. Ca sáng nay chỉ có em với một người nữa. Em mà nghỉ thì ông chủ và anh ấy không lo xuể đâu. Em chết mất thôi !” “Bình tĩnh nào. Để anh lấy xe đưa em đi.” Chúng tôi nhanh chóng mặc đồ và phi ra xe. Trên đường đi, tôi vô cùng lo lắng. Kiếm được một chỗ làm ổn định với mức lương tương đối bây giờ đâu có dễ. Ông chủ tôi nổi tiếng là người nghiêm khắc, đến muộn 5 phút là đã bị phạt rồi, đằng này... Mong là ông ấy thương tình tha cho tôi lần này ! “Chào cậu ! Đi làm sớm quá nhỉ ?”. Ông chủ tôi đang mang bộ mặt của Diêm Vương.(T_T) “Chào... chào bác...! Cháu đi muộn vì... nhà cháu có việc bận đột xuất... nên cháu... Bác tha lỗi cho cháu.” “Tôi có phải chó mèo đâu mà thèm tha lỗi của cậu. Ai đi với cậu kia ? Trông có vẻ lắm tiền nhỉ ?” “Ơ... anh ấy là... à, là anh họ cháu.” “Ừ, thấy cậu có chỗ nương tựa tôi cũng yên tâm mà... đuổi việc cậu, khỏi mang tiếng ác nhé.” “Ối bác ơi, nhà cháu có việc bận đột xuất thật mà. Cháu xin lỗi bác lần này thôi mà.” “Thôi nhá, cái trò giả vờ này tôi thấy nhiều rồi. Khi cậu xin việc tôi đã nói rằng tôi ghét nhất những người đi muộn mà. Có việc bận thì cậu cũng phải gọi điện báo cho tôi một câu chứ ??? Cậu biết sáng nay tôi đã mất bao nhiêu mối hàng vì không có người chuyển đi rồi không ??? Chắc tối qua cậu lại lượn lờ đi chơi khuya chứ gì ??? Trông cái mặt bơ phờ kia là tôi biết !(Krad : ông già này tinh thế nhở ^^ Tội nghiệp thằng bé bị oan). Tôi bảo thật nhá, cậu mới chân ướt chân ráo lên đây mà đã ăn chơi đua đòi là hỏng rồi đấy. Tiền lương tháng qua tôi đã thanh toán cho cậu rồi. Ở đây tôi không cần những người làm việc vô trách nhiệm.” “Cháu... cháu đâu có thế...” – Tôi lắp bắp. Nhưng Vũ đã kéo tôi lên xe. Anh nói nhỏ vào tai tôi : “Trông ông ấy là anh biết không thể lay chuyển được đâu. Giống y hệt ông tổng giám đốc của anh.” Thế là đành mất việc. Mặc dù Vũ nói anh có thể nuôi tôi, nhưng việc đó làm cho tôi có cảm giác mình giống một con thú cưng của anh; hơn nữa phụ thuộc vào người khác chính là tự mua dây trói mình. Lúc về nhà, tôi mắng Vũ : “Tất cả chỉ tại anh thôi. Nếu đêm qua em không làm ‘chuyện đó’ với anh thì hôm nay em đâu có muộn giờ làm. Anh là đồ xấu xa, đồ sao chổi ! Từ giờ đừng có mà chạm vào em !” “Em lại giận cá chém thớt rồi. Mặt anh đẹp thế này mà em nỡ đem ra làm cái thớt để băm chặt bổ xẻ hay sao ??? Thôi bớt giận đi bé, anh cho bé cái kẹo này !” Vũ nói bằng cái giọng mà người ta vẫn thường dùng để dỗ trẻ con. Hmm, thật khó mà có thể giận anh lâu được, nhưng tôi vẫn giả vờ dỗi. Chúa ơi, không hiểu sao dạo này tôi lại thích làm nũng với anh kinh khủng ><. (Krad : chiều quá sinh hư đây mà ^”^) “Thấy em bị mất việc anh có vẻ vui sướng quá nhỉ ??? Thảo nào anh chẳng vào nói giúp em câu nào. Hay định bắt em ở nhà ‘chăm sóc’ anh ???” “Em thích đi làm tới vậy cơ à ? Thế thì để anh giới thiệu cho em một chỗ nhé : bar Sad Rain đang cần tuyển nhân viên đấy !” “Không ! Em không làm ở chỗ đó đâu. Phức tạp lắm ! Em không thích...” “Lương tháng tám trăm ngàn cơ đấy.” “Tám trăm em cũng...” 1 giây... “ANH VỪA NÓI LÀ BAO NHIÊU ẤY NHỈ ?” “Tám trăm ngàn một tháng, làm từ 7h tối tới 12h đêm. Nhưng nếu em không thích thì...” “EM LÀM.”