Days without rain - Chương 5
Chapter 5 : ĐI BỤI
Sau khi rời khỏi nhà Vũ, tôi quay lại nơi trọ của mình. May mà người ta vẫn không tống đám đồ của tôi ra ngoài. Tôi nhanh chóng thu dọn tất cả mọi thứ rồi lên tàu về nhà.
Tôi biết tôi sẽ phải đối mặt với những gì khi quay về. Khi biết việc thi cử của tôi không được tốt, không ai trong gia đình trách mắng nặng lời. Nhưng thà bọn họ cứ chửi mắng thì có lẽ tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Nhiều lúc tôi muốn hét lên “Đừng nhìn tôi như một thứ phế phẩm vậy. Chẳng phải tôi đã nói ngay từ đầu là tôi không phù hợp với ngành đó rồi sao ???”. Mọi người qua lại thường hỏi tôi thi cử thế nào, mỗi lần như vậy tôi lại thấy mẹ cười một cách khó khăn, rồi bảo “Cháu nó hơi mất bình tĩnh, lại vào đúng phần chưa học…”, còn cha thì lặng lẽ quay vào trong nhà. Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi không khóc, nhưng cảm thấy buồn chán kinh khủng. Không hiểu sao trong những lúc đó, tôi lại nghĩ tới Vũ nhiều nhất. Không biết anh có xử sự như gia đình tôi nếu tôi không làm vừa ý anh ??? Tôi không kể với ai chuyện đã xảy ra với Vũ, và tự nhủ mình phải quên nó đi. Nhưng nhiều đêm tỉnh dậy thấy quần mình ướt và tay thì đang ở bên dưới, tôi biết mình vẫn chưa thể quên được cái ký ức vừa đam mê vừa đáng sợ đó.
Thời gian chờ biết điểm rồi cũng qua đi. Đúng như dự đoán, tôi trượt. Nhưng điểm số không thấp như tôi tưởng, chỉ thiếu 1 điểm so với điểm chuẩn. Tôi dự định sẽ học ôn lại năm nữa và thi vào Báo chí. Tôi đã sai một lần rồi, không thể lại sai thêm lần nữa. Nhưng một người quen của gia đình lại khuyên cha mẹ nên cho tôi đăng ký nguyện vọng 2 vào một trường đại học dân lập của thành phố có chất lượng khá tốt, bởi vì điểm số của tôi so với mặt bằng chung cũng là khá cao, chắc chắn sẽ đỗ; còn hơn là tiếp tục tốn tiền ôn thêm một năm. Cha mẹ tôi cho thế là phải, bởi ở trường đó cũng có khoa Quản trị kinh doanh rất vừa ý ông bà. Chỉ cần tôi tốt nghiệp ra trường, chắc chắn sẽ có ngay một việc làm ổn định.
Buổi tối hôm đó, cả nhà họp lại và nói cho tôi biết quyết định này. Tôi sững sờ, nhưng kiên quyết phản đối. Tôi chán những con số tới tận cổ rồi. Cha tôi vô cùng giận dữ, suýt nữa thì ông đã tát tôi một cái nếu mọi người trong gia đình không ngăn cản. Mẹ tôi ngọt nhạt khuyên tôi nên suy nghĩ lại. Các anh chị thì mắng tôi là đồ trẻ con, không biết lo nghĩ cho tương lai gì hết. Tôi im lặng nghe tất cả những điều đó. Nhưng trong đầu tôi đã soạn sẵn một kế hoạch.
Sau hôm đó, tôi tỏ ra ngoan ngoãn và nghe lời. Không khí gia đình trở lại bình thường. Nhưng thực ra tôi đang thu dọn quần áo vào trong một cái balô lớn. Tôi đã quyết định sẽ rời nhà để sống tự lập một thời gian. Một vài đứa bạn tôi cũng đi làm chứ không tiếp tục thi đại học nữa. Bọn nó bảo tôi nếu lên Hà Nội cũng có thể tìm được việc làm đủ sống và ôn thi. Hơn nữa một đứa thông minh như tôi, thi năm nữa chắc sẽ có cơ hội đỗ. Bọn nó còn giúp tôi một ít tiền và nói nếu cần giúp đỡ gì thì cứ báo. Cầm số tiền không lớn trong tay nhưng tôi thực sự rất cảm động. Suốt 3 năm học, tôi chỉ coi chúng nó như những thằng bạn cùng chơi game, đá bóng chứ hoàn toàn không nghĩ rằng chúng cũng rất ngưòi lớn như vậy. Có lẽ ra khỏi cổng trường phổ thông là đã bước một chân vào đời rồi, cứ trẻ con mãi làm sao được !
Thế là, một ngày đầu tháng 9, tôi lên đường quay trở lại Hà Nội. Trên người không có gì nhiều ngoài hơn một triệu đồng và một balô quần áo. Tôi lén đi mà không để cho ai trong gia đình biết. Chỉ để lại một lá thư nói rằng tôi muốn đi xa một thời gian, sẽ ôn thi thêm năm nữa và mong rằng mọi người không ép buộc tôi làm điều mà tôi không muốn. Tôi chắc rằng mọi người sẽ có một phen nhốn nháo, nhưng ai cũng biết tôi là một đứa bướng bỉnh như thế nào và rồi cũng phải chấp nhận rằng tôi không còn là một đứa trẻ lên 3 chỉ biết đặt đâu ngồi đấy nữa. Mà tôi đã hứa sẽ thỉnh thoảng gọi điện về nhà rồi cơ mà.
Ngồi trên tàu, tôi vạch ra rất nhiều dự định cho mình. Có lẽ tôi sẽ thuê một căn phòng trọ, nhỏ thôi cũng được. Rồi tìm một việc làm thêm đủ sống và lấy tiền ôn thi. Dù gì tôi cũng là một đứa con trai, chắc chắn là đủ sức để chịu được khổ cực chứ.
Nhưng ai mà ngờ được, một sự việc xảy ra làm tan tành hết tất cả các dự định của tôi.
Đó là lúc tôi đi xe ôm về khu vực mà tôi đã trọ hồi ôn thi. Nơi đó có khá nhiều nhà trọ. Lúc móc tiền ra trả bác xe ôm, tôi kinh hoàng nhận thấy ví tiền, trong đó chứa tất cả vốn liếng của tôi đã không cánh mà bay. Tôi nghĩ lại lúc chen chúc ở nhà ga… Khốn nạn thật ! Sao tôi lại chẳng có chút cảnh giác nào thế này ??? Người lái xe ôm thấy bộ dạng khốn khổ của tôi, đành thương tình cho qua tiền xe. Nhưng trong túi tôi lúc này chỉ còn vài chục nghìn tiền lẻ, không có đủ tiền thuê nhà trọ nữa. Tôi ngồi thần ra ở một góc đường. Quay về ư ??? Thật nhục nhã ! Tôi vừa mới ra đi sáng nay, còn để lại bức thư ra vẻ “hoành tráng” lắm. Ấy vậy mà bây giờ… Không ! Không thể nào quay về được ! Tôi phải trụ vững ở thành phố này. Phải đi tìm việc làm ngay lập tức. Lúc đó trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Vũ, nhưng tôi quyết không tới nhờ vả anh trong tình trạng này. Tôi không muốn bị anh coi thường.
Trong xóm trọ đó, hầu như người ta không cho thuê nếu không có tiền đặt cọc. Tôi đi lang thang cả ngày, cố gắng tìm một việc làm tạm thời nào đó có thể kiếm tiền theo ngày. Tôi có thể ngủ ở công viên một hay hai hôm, chứ lâu hơn nữa chắc không chịu nổi. Mọi việc đều rất khó khăn, đến mức nhiều lúc tôi đã nghĩ tới chuyện đi ăn mày. Nhưng từ bé đến lớn, ngoài cha mẹ ra tôi chưa ngửa tay xin ai bao giờ. Có lẽ tôi chưa đủ tinh khôn lọc lõi để tồn tại trong một thế giới xa lạ, không hề có bàn tay giúp đỡ của gia đình và bạn bè. Nhưng bây giờ tôi thậm chí còn không đủ tiền gọi điện về nhà, chứ chưa nói tới việc mua vé tàu về. Tôi xin vào làm chân rửa bát ở một quán ăn. Công việc nặng nhọc suốt cả ngày mà tiền công thì chẳng đáng là bao. Chỉ sau gần nửa tháng, tôi đã gần như kiệt quệ. Như thế này thì để tồn tại đã là khó chứ nói gì đến chuyện ôn thi. Vậy mà tôi cứ nghĩ tự lập là điều đơn giản lắm.
Hôm đó, tôi bưng một chồng bát đĩa bẩn, chẳng hiểu sao lại bị tuột tay. Cả đống bát đĩa vỡ tan tành, làm ông chủ vô cùng tức giận. Ông ta lập tức đuổi việc mà chẳng cần nghe tôi phân bua. Chán nản, tôi cứ đi lang thang vô định trên đường. Trời đang mưa lâm thâm. Thành phố về đêm vẫn ồn ào, náo nhiệt như ngày mà tôi gặp Vũ lần đầu. Không hiểu sao, trong vô thức tôi lại đến trước cửa nhà anh. Nhưng cánh cửa đóng im ỉm, nhà tắt đèn, tối om. Tôi hỏi một người phụ nữ vừa dừng xe để vào ngôi nhà bên cạnh. Bà ta nói đã lâu rồi không thấy ngôi nhà mở đèn, Vũ còn ở đó hay đã dọn đi đâu thì bà ta cũng không rõ. Ở khu phố này, ai biết nhà nấy thôi. Họ đi làm suốt ngày, thời gian đâu mà quan tâm đến nhau. Tôi mệt mỏi, chán chường tới không nhấc nổi chân nữa. Tôi ngồi co ro trước cổng nhà anh. Sao tôi lại ngốc thế nhỉ ??? Có thể anh đã dọn đi khỏi đây. Có thể anh đang đi xa và còn lâu nữa mới về. Tôi không biết tìm anh ở đâu trong cái thế giới rộng lớn này, nhưng tôi thèm được nghe giọng nói trầm ấm của anh, được anh chăm sóc một cách dịu dàng và tận tuỵ như anh đã từng làm. Tôi ích kỷ và tham lam quá chăng ? Nhưng tôi đang rất, rất cần anh. Tôi gục đầu xuống khóc trong tuyệt vọng.
….
“Phong ?”
….
Tôi nín thở, ngỡ đó chỉ là ảo giác.
“…Phải em đó không, Phong ?…”
Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt ràn rụa. Qua đôi mắt nhạt nhoà, trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường, tôi vẫn có thể nhận ra người mà tôi đang mong muốn được gặp nhất – ANH.
Vũ vội vàng chạy lại chỗ tôi. Anh lập tức cởi áo khoác ngoài, choàng lên người tôi. Cảm giác ấm sực lan ra. Rồi anh nhanh chóng mở khoá cửa căn nhà. Anh kéo tay tôi, nhưng tôi không thể đứng dậy, hoặc là không muốn đứng dậy. Thấy vậy, Vũ không ngần ngại bế xốc tôi lên, mang tôi vào nhà. Tôi mềm rũ đi trong tay anh, không phản kháng cũng không động cựa.
Khi anh bật đèn lên, tôi nhận thấy căn nhà đã có một thời gian vắng chủ. Đồ đạc vẫn y nguyên như hồi tôi ở đây, nhưng được phủ một lớp nilon. Vũ xé toang lớp nilon bao bọc cái ghế sofa rồi đặt tôi ngồi xuống đó. Anh kiếm một cái khăn lông khô trong tủ rồi nhẹ nhàng lau tóc cho tôi, trong khi chính người anh cũng đang ướt. Anh quỳ xuống, lau khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của tôi, rồi nói với giọng đau đớn : “Em đợi anh ở đây lâu rồi, đúng không ??? Anh xin lỗi… Anh vừa đi công tác một tháng ở Singapore. Khi về đây anh lại bảo người lái xe cứ để anh tự đi bộ từ ngoài phố về, bởi anh muốn ngắm cảnh mưa một chút. Nếu anh biết là em đang đợi, anh sẽ về thật nhanh. Tội nghiệp em quá, bị ướt thế này…” Khi nghe anh nói, nước mắt tôi cứ chảy ra không ngừng. Tôi không biết là mình lại quan trọng với anh tới như vậy. Vũ ôm tôi vào lòng, siết chặt. Anh thì thầm : “Lần trước anh thức dậy và không thấy em đâu, anh đã xin nghỉ phép 2 ngày để đi tìm em. Anh nghĩ là em rất ghét anh nên mới bỏ đi mà không nói gì như vậy. Nhưng anh cũng rất lo không biết em đã khoẻ hẳn chưa, có việc gì xảy ra với em không ?! Anh đã lang thang đi tìm em ở các bến tàu, bến xe, nhà ga, trong các xóm trọ… nhưng đều không thấy. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với em, thì tất cả là lỗi của anh.”
Anh ngừng lại, nhưng tôi có thể cảm thấy tim anh đang đập rất mạnh. Anh áp tay vào hai bên tai tôi, ghé mặt anh vào sát mặt tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi : “Phong ! Có thể em không tin… nhưng… anh thực sự rất nhớ em. Anh đã tự nhủ, nếu ông Trời cho anh gặp em thêm lần nữa, anh sẽ nói với em rằng, ANH YÊU EM. Yêu ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, khi em nhìn vào mắt anh”.
Tôi bàng hoàng, không khóc nữa và cũng không nói được gì. Tôi chưa hề chuẩn bị cho việc nhận được lời “tỏ tình” đầu tiên từ miệng… một người đàn ông. Hai người con trai có thể yêu nhau ư ??? Tôi chưa hề nghĩ tới điều đó. Tôi chỉ cho rằng chuyện xảy ra giữa tôi và Vũ đơn thuần là một phút ham muốn bồng bột. Thấy tôi im lặng, Vũ hiểu anh chưa thể có câu trả lời ngay lập tức. Bởi vậy anh buông tôi ra để cho tôi có thể thấy thoải mái hơn.
“Em không phải nói gì ngay lúc này. Chúng ta chỉ mới gặp nhau lần này là lần thứ hai. Nếu anh nói là anh yêu em, chắc em cũng không thể nào tin được. Nhưng anh có thể đợi, và sẵn sàng đợi cho tới lúc em có thể cảm nhận được tình yêu ấy. Còn nếu em không muốn…” – khi nói câu này giọng anh bất chợt chùng xuống – “… em có thể từ chối. Anh sẽ không bao giờ làm phiền em nữa, nhưng anh mong anh vẫn có thể tiếp tục ở bên em…với tư cách một người bạn chẳng hạn…”
“Uhm, tôi… à… em… có lẽ em cần thêm thời gian để suy nghĩ. Chuyện này… em chưa từng nghĩ tới… Nó quá bất ngờ… Anh biết rồi đấy…”. Tôi bối rối.
“Được rồi mà. Anh đã nói là anh có thể đợi. Nhưng… em có thể nói cho anh biết là tại sao em lại ở đây không ? Trông em gầy quá. Chắc em đã phải trải qua rất nhiều chuyện… Anh có thể giúp gì cho em không ? Em nói đi !”
Tôi không hiểu sao Vũ luôn nhận ra những sự khác lạ trong con người tôi. Tôi đã muốn giấu anh về tình trạng của mình hiện nay. Nhưng nhìn vào đôi mắt ấm áp ấy, tôi lại muốn nói hết, nói tất cả. Tôi trông chờ một sự thương hại chăng ? Có thể, nhưng trên hết là tôi có cảm giác không nên giấu anh bất kỳ điều gì.
Vũ lắng nghe tôi, chăm chú. Kể xong, tôi chờ đợi ở anh một lời trách cứ, hay một lời khuyên bảo. Nhưng Vũ chỉ nói :
“Trong kinh doanh, bọn anh có một khái niệm gọi là ‘chi phí cơ hội’. Em không biết đúng không ? Nó có nghĩa là : trong kinh doanh, cũng như trong cuộc sống em luôn phải đứng trước rất nhiều sự lựa chọn. Sự lựa chọn ấy là đúng hay sai, nếu em không thử thì em không thể biết. Mà khi lựa chọn cơ hội này, tức là em đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội khác. Đó là ‘chi phí cơ hội’. Nhưng nếu em cứ chần chừ mà không lựa chọn, những cơ hội đó sẽ dần dần qua đi. Bởi vậy, thành công tức là phải nắm bắt cơ hội thật nhanh, và chúng ta không bao giờ có thể thử tất cả các cơ hội để biết cái nào đúng, cái nào sai.”
Tôi cúi đầu, ngẫm nghĩ về những điều anh nói. Đúng là trong cuộc sống, không ai có thể chỉ ra đâu mới là sự lựa chọn đúng. Cách duy nhất để biết điều đó là phải thử. Phải tự mình trải nghiệm. Phải biết chấp nhận thất bại. Sự lựa chọn lần này của tôi có thể đúng, có thể sai. Nhưng dù có sai đi chăng nữa, tôi cũng có thể tự hào là chính mình đã lựa chọn tương lai cho mình.
“Phong, em ở lại đây nhé ?”
Vũ bất chợt lên tiếng. Tôi cũng đã nghĩ tới điều này, song không hiểu sao lòng sĩ diện của tôi vẫn chưa cho phép.
“Không… em nghĩ là… có lẽ em không nên làm phiền anh. Anh còn công việc… anh không sợ điều tiếng gì sao ?” – Lời lẽ của tôi cứ tự nhiên trôi chảy, làm chính tôi cũng phải ngạc nhiên về khả năng ứng biến của mình.
“Em biết là anh không cảm thấy phiền mà. Hơn nữa, nghĩ tới việc em phải chịu khổ cực ở bên ngoài, anh không thể yên tâm. Em có thể ở lại đây với tư cách một người em trai. Anh sẽ giúp em tìm việc làm, nếu em muốn… Em không biết ngoài xã hội vô cùng phức tạp, nhất là đối với một cậu bé như em.” – Khi anh nhắc tới từ “cậu bé”, mặc dù biết anh không có ác ý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
“Em nói với anh lần này là lần thứ hai : Em 18 tuổi rồi. Em cũng không còn bú sữa mẹ nữa. Em vẫn đang sống đấy thôi. Hôm nay em qua nhà anh chỉ vì… em… em…” – tôi cố tìm lý do để bào chữa – “…em cảm thấy áy náy về chuyện lần trước đi mà không chào anh. Em chỉ muốn anh biết là em đã về nhà an toàn. Em không có ý định cầu cạnh hay nhờ vả gì anh hết. Bây giờ em về đây. Em sẽ cố gắng để duy trì cuộc sống tự lập của mình, anh khỏi lo.”
Nói xong tôi đứng dậy. Vũ hốt hoảng nắm tay tôi, nhưng tôi liền giật ra.
“Phong ! Em đừng có cố chấp như thế. Ở đây với anh không tốt hơn sao ??? Anh có thể chăm sóc em…”- Vũ đang cố gắng lay chuyển tôi.
“Chăm sóc ? Cám ơn ý tốt của anh. Nếu anh cần, thỉnh thoảng em có thể ghé qua để cho anh ‘chăm sóc’ !” – Tôi nhớ lại “lần đầu tiên” của hai chúng tôi. Suy cho cùng, tôi cũng đâu biết nhiều về Vũ ?! Biết đâu anh chỉ giả vờ tốt với tôi để thoả mãn ý đồ xấu, khi nào chơi chán có lẽ anh ta sẽ quăng tôi ra đường cũng nên. Có lẽ cảm giác muốn gặp anh lúc nãy chỉ là xuất phát từ tư tưởng muốn ỷ lại của tôi thôi. Tôi là một người con trai thực thụ cơ mà. Tôi không nên sa đà vào thế giới của anh hơn nữa.
Biết không thể thuyết phục nổi, Vũ đành để tôi đi. Anh nói muốn dùng xe đưa tôi về nơi trọ, nhưng tôi không đồng ý. Cuối cùng anh cũng khuyên được tôi đi xe taxi. Trước khi tôi rời khỏi đó, anh hỏi tôi địa chỉ nơi tôi trọ. Tôi đã định không nói, song lại nghĩ nếu không cho anh biết thì thế nào anh cũng bám theo tôi về tận nhà.(><) Anh nói anh sẽ giúp tôi bằng tất cả khả năng của mình. Chuyện này thì tôi đâu thể từ chối được. Khi ngồi trên xe đi được một quãng rồi, nhìn lại vẫn thấy bóng anh thấp thoáng trong làn mưa, không hiểu sao tôi lại có cảm giác ân hận kinh khủng. Cả đêm hôm đó, tôi không sao ngủ được.