Days without rain - Chương 4
Chapter 4 : NGÀY MƯA
Tôi không nhớ rõ mình đã ngủ bao lâu. Tôi chỉ tỉnh giấc khi có cảm giác âm ấm trên mặt. Anh ta đang cầm một cái khăn để lau cho tôi. Tôi gượng ngồi dậy, giật lấy cái khăn. Thấy tôi không thích, anh đi ra ngoài cho tôi tự lau cơ thể mình và mặc một bộ pyjama mới mua. Một lúc sau, anh ta quay trở lại với một cái chăn khác. Anh cẩn thận nhấc cái chăn cũ ra, rồi quấn cái chăn mới quanh người tôi và cứ thế bế tôi ra khỏi giường. Tôi hốt hoảng hỏi : “Anh định mang tôi đi đâu đấy ???”, thì anh áp chặt người tôi vào anh thêm nữa rồi nói “Mang em sang phòng khác. Em không thấy khó chịu khi nằm trên một cái giường bẩn sao ?”. Cái phòng ngủ kia liền sát vách với căn phòng cũ, cách bài trí cũng gần như y hệt. Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường mới, đắp chăn cho tôi thật kỹ lưỡng. Sau đó anh mang cho tôi khá nhiều đồ ăn (nhưng tôi không thể nào ăn hết được), một cốc sữa nóng và cả đống hoa quả, rồi ngồi nhìn tôi ăn với vẻ mặt rất hạnh phúc. Tôi không thể hiểu nổi con người này. Anh ta đối xử với tôi cứ như một báu vật, liệu anh ta có bị tâm thần không nhỉ ? Tuy nhiên, tôi bỗng cảm thấy hơi vui vui !
“Anh quên chưa hỏi tên em !” – Bỗng nhiên anh ta lên tiếng. Nhưng tôi cứ ngồi im lặng cắm cúi ăn. Mặc kệ anh ta đi !
“Uhm… vậy có lẽ anh sẽ gọi em là Bé Cưng hay là Nhóc chăng… à mà tên Thỏ Con có vẻ được đấy !…”
“PHONG !” – Chết tiệt, cái gì mà Thỏ Con ??? Làm mình suýt nữa thì sặc.(^^)
“Tên hay đấy. Còn anh là Vũ, hai bảy tuổi, giám đốc phụ trách khu vực phía Bắc công ty Rồng Việt.”- À, tôi biết công ty này. Nó chuyên sản xuất các mặt hàng điện tử điện lạnh, là một trong những thương hiệu nổi tiếng của Việt Nam mà hàng hoá sản xuất ra có thể cạnh tranh với hàng nước ngoài. Thậm chí hàng xuất khẩu của công ty này cũng không thèm sử dụng tiếng Anh trên bao bì nữa. Ngay cả cái tên thuần Việt của nó cũng nói lên lòng tự tôn dân tộc sâu sắc. Không ngờ anh ta lại là giám đốc ở một công ty nổi tiếng như vậy. Hmm, nhưng mà có phải anh ta đang cố tình khoe khoang không vậy ?!
“Xì, tôi chả nghe nói đến nó bao giờ”.- Tôi giả bộ không có chút ấn tượng nào.
“Thế hả ? Chán thật. Vậy câu nói đó là không đúng rồi”- Anh ta tỏ vẻ thất vọng.
“Câu nói nào ?”- Tôi tò mò, không biết là mình đã bị mắc bẫy.
“Ah, anh nghe có người nói thế này : ‘Người Việt Nam mà không biết tới Rồng Việt thì người đó chắc chắn là đang ở vùng sâu vùng xa, những nơi chưa có điện’. Mà em thì trông rõ ràng là người Kinh rồi”. Anh ta nói xong thì cười phá lên. Tôi biết mình bị xỏ, tức chết đi được mà không biết phải làm gì. Công nhận là trong nhà tôi ít nhất cũng có vài ba đồ điện mang thương hiệu này. Nếu bảo là không biết thì… đúng là người dân tộc thiểu số còn gì. Trời ạ ! Anh ta rõ ràng rất thông minh, và tôi thì hoàn toàn không đủ tư cách để trở thành đối thủ của anh ta. Nhưng… biết đâu anh ta nói dối thì sao ? Ngay lập tức, như để trả lời cho thắc mắc của tôi, chuông điện thoại di động của anh ta reo. Anh đứng dậy rút máy ra nghe. Đầu dây bên kia nói gì đó, và tôi nghe anh ta trả lời : “Vâng ! Tôi đúng là Vũ, giám đốc khu vực phía Bắc của Rồng Việt đây. Đã tìm ra đầu mối đưòng dây làm giả sản phẩm của chúng tôi rồi sao ? À… được rồi… Tôi hiểu !”. Anh bước ra ngoài nghe tiếp, khép cửa phòng lại. “Cha mẹ ơi ! Tuy con không được trở thành một nhà kinh doanh, nhưng con đã ‘được’ quen với một nhân vật quan trọng của một công ty nổi tiếng rồi nhé” – Tôi nghĩ một cách châm biếm.
Vũ quay lại và nói là anh phải đi ngay lập tức. Lúc đó là tầm chiều và ngoài trời đang đổ mưa lớn. Anh nói sẽ cố gắng quay lại khi chập tối và mua đồ ăn tối cho tôi. (lại đồ ăn, anh ta nghĩ là mình đang nuôi một con thỏ để thịt chắc ??). Anh chỉ lo lắng là để tôi ở nhà một mình có sao không, anh không yên tâm lắm. Không hiểu sao tôi thấy hơi ái ngại vì sự quan tâm chăm sóc quá mức của anh. Bởi vậy tôi phải bảo anh là tôi cảm thấy ổn hơn nhiều rồi, tôi sẽ ngủ từ giờ cho tới lúc anh về. Vũ cười, rồi đưa cho tôi một cái di động, trong đó có sẵn số của anh và tôi có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào cần. Khi bước ra khỏi phòng, anh ta còn quay lại nhìn tôi rồi cười : “Em trông giống một chú thỏ con ngoan ngoãn rồi đấy”. Tôi ném cái gối về phía anh ta, nhưng anh ta đã nhanh chân đóng cửa phòng lại mất rồi. Nhưng khi còn lại một mình, tôi không khỏi bật cười khe khẽ.
Nhưng mãi tới tảng sáng hôm sau Vũ mới về. Tôi nghe loáng thoáng tiếng xe ôtô đỗ trước cổng. Rồi chỉ một lúc sau, anh đã lên phòng tôi. Tôi nằm im, giả vờ ngủ nhưng thực ra sẵn sàng phản ứng nếu anh ta lại giở trò gì đó. Nhưng không, anh chỉ nhẹ nhàng kéo chăn lên cho tôi, rồi quỳ xuống bên giường nhìn tôi ngủ một lúc. Sau đó anh mới rời khỏi phòng, chắc là đi tắm. Sáng bạch, tôi khát nước nên ra ngoài tìm phòng bếp. Qua phòng khách, tôi thấy anh đang nằm trên ghế sofa, chỉ đắp một cái áo vest. Tôi chợt hiểu ra rằng ngôi nhà này chỉ có 2 phòng ngủ và 2 bộ chăn nệm mà thôi. Một phòng bị bẩn chưa kịp dọn, phòng kia thì đã nhường cho tôi rồi. Bất giác, tôi cúi xuống để nhìn rõ mặt anh. Gương mặt vẫn còn chứa đựng sự mệt mỏi, nhưng những nét thông minh và rất đàn ông vẫn lộ rõ. Tôi tự hỏi không hiểu tại sao một người như thế này lại có thể “bị” như thế, trong khi trên phim ảnh tôi vẫn thường thấy những kẻ ái nam ái nữ, õng à õng ẹo mới như vậy chứ. Bỗng nhiên tôi giật mình : còn tôi thì sao ? Rồi tôi có trở thành một người như vậy không ??? Cảm giác sợ hãi và ân hận tuôn trào trong tôi. Hôm nay tôi thấy khoẻ lại rồi, có lẽ tôi nên rời khỏi đây thôi. Tránh xa Vũ và cái thế giới của anh chắc sẽ tốt hơn. Nghĩ vậy, tôi vào phòng mặc đồ cẩn thận, mang theo cái chăn nữa. Tôi đem nó ra đắp cho Vũ. Dường như anh rất mệt nên chỉ khẽ cựa mình chứ không tỉnh dậy. Tôi không để lại lời nhắn nào, bởi tôi nghĩ chắc anh sẽ sớm quên tôi thôi, chúng tôi mới gặp nhau chưa quá 3 ngày. Đối với tôi, đó là lần đầu tiên nhưng với anh chắc gì đã vậy.
Khi ra ngoài cổng rồi, tôi mới ghi nhớ hình ảnh căn nhà. Nó giống như một biệt thự nhỏ nằm trên con phố chạy men theo hồ. Ghi nhớ nơi tôi đã để xảy ra một sự việc đáng tiếc, chứ chắc gì tôi đã có cơ hội quay lại đây một lần nữa.