Days without rain - Chương 3
Chapter 3 : FIRST TIME
Ánh nắng từ đâu ùa vào ! Ah, chói mắt quá ! Tôi xoay người, rúc sâu vào trong chăn. Ấm và dễ chịu vô cùng. Có cái gì đó mềm và ấm trườn khắp cơ thể tôi, từ ngực xuống đùi và vào trong sâu.. sâu nữa…
Tôi mở mắt.
CÁI GÌ ????
“ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA A.. .”
Tôi thét lên và bật dậy. Cơ thể ướt đẫm và không một mảnh vải. Quần áo của tôi tung toé trên sàn nhà. Kinh hoàng hơn là, người con trai ngồi cùng bàn với tôi hôm qua cũng đang trong tình trạng tương tự và một tay hắn ta còn đang đặt lên chỗ vô-cùng-nhạy-cảm trên người tôi. Tôi vừa la hét, vừa kéo cái chăn về phía mình để che đi tình trạng đáng xấu hổ này, vừa dùng chân đạp hắn ta rơi ra khỏi giường.(><) Khốn kiếp thật ! Chuyện gì đã xảy ra thế này ??? Tôi cố nhớ nhưng đầu óc trống rỗng... Chúa ơi ! Con thề cả kiếp này cho tới nghìn kiếp sau, con sẽ không bao giờ không bao giờ không bao giờ dám uống rượu nữa ! Nhưng tôi đâu có phải một đứa con gái, tại sao chuyện tồi tệ này có thể xảy ra với tôi chứ ??? Kẻ khốn nạn kia đang lồm cồm bò dậy và mặc đồ. Tôi chỉ muốn lao tới đạp cho hắn thêm vài phát nữa, rồi ném hắn ra ngoài cửa sổ. Đêm hôm qua tôi còn có cảm tình với hắn như vậy, thế mà hắn dám lợi dụng lúc tôi say để giở trò... Tôi cay đắng nghĩ lại lời mẹ dặn từ khi còn bé xíu “Không bao giờ được tin người lạ”, thế mà tôi nghĩ là mình đã đủ khôn lớn rồi cơ đấy ! Chuyện áp lực gia đình, chuyện thi cử thất bại, rồi lại còn chuyện nhục nhã này nữa... Tại sao mọi thứ đều cùng lúc đổ dồn lên đầu tôi thế này ??? Tôi ngồi ôm mặt khóc... Tôi không phải là thằng con trai dễ khóc... nhưng những chuyện này đã quá sức chịu đựng của tôi rồi. Hắn lại gần tôi. Tôi giật mình, co chặt người hơn nữa. Giả sử như hắn có muốn tiếp tục thì không hiểu tôi có chống cự nổi không, vì người tôi bây giờ đang yếu như sên ấy. Tôi quá mệt mỏi và bị mất ngủ trong mấy ngày nay rồi. “Này...” “ĐỪNG CÓ ĐỤNG VÀO TÔI ! TRÁNH XA TÔI RAAAA !” “Rồi, anh không đụng vào em... Nhưng... em phải nói cho anh biết là tại sao em khóc chứ... ?” Tôi ngẩng đầu dậy, nhìn hắn ta với ánh mắt căm hờn và ghê tởm. “ANH CÒN HỎI TẠI SAO TÔI KHÓC Á ? ANH ĐỊNH ĐÓNG VAI ÔNG BỤT CHẮC ??? BỊ MỘT TÊN PÊDÊ MỚI GẶP MỘT LẦN ... ẤY ... *nức nở* THÌ ANH CÓ CƯỜI ĐƯỢC KHÔNG HẢAAAAA ???” Hắn chau mày nhìn tôi. Có vẻ không vui và bị shock. “Thứ nhất, anh không đến mức bệnh hoạn như em nghĩ. Thứ hai, cho anh hỏi... hình như em không phải là... ý anh là... như anh ?” - “ANH CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG ĐẤY ??? AI GIỐNG NHƯ ANH CHỨ ???” Lần này thì mặt hắn lộ rõ vẻ sững sờ. “...Em... không phải..?. VẬY SAO EM KHÔNG NÓI RÕ NGAY TỪ ĐẦU ???” “Nói rõ cái gì ?” – Tôi cảm thấy trong chuyện này có gì đó... rất khủng khiếp... “Quán bar đó vốn là dành cho những người như anh. Hôm qua em vào đó, anh cứ tưởng em là “người mới”. Hơn nữa em lại chủ động làm quen với anh, nên anh nghĩ là em... muốn... Uhm... Không biết thì không có tội đúng không ??? Đêm qua em say quá... Anh hỏi nhà em mà em không chịu nói, chỉ bảo là “Em không về nhà đâu”. Thế nên anh mới càng chắc chắn là... Anh... anh quả thực nghĩ vậy đấy... Anh xin lỗi...” Hắn nói nhỏ, chậm rãi mà sao từng tiếng từng tiếng cứ như sét đánh ngang tai tôi. Nói-cứ-như-thể-toàn-bộ-chuyện-này-là-do-tôi-vậy. Nhưng bây giờ tôi mới thực sự hiểu ra điều bất bình thường của cái quán ấy là : hầu như người trong quán là nam giới, còn lại là một số ít người không-rõ-là-nam-hay-nữ.(><) Trời ơi ! Sao tôi lại ngu ngốc tới mức không nhận ra điều đó ngay từ đầu chứ ??? Tuy vậy, tôi vẫn khóc to hơn cứ-như-thể-là-mình-hoàn-toàn-không-có-lỗi-gì-trong-chuyện-này-ấy.(:P) Hắn kiên nhẫn chờ cho tôi khóc chán. Quả thực cũng chẳng lấy đâu ra sức mà khóc mãi được và bởi tự nhiên cảm thấy mình giống như một đứa nhóc đang ăn vạ, nên cuối cùng tôi nín khóc, ngồi im lặng. Chờ tới lúc đó, hắn mới nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, nói như dỗ dành tôi : “Em đâu phải một cô bé, đúng không ? Bởi vậy đừng khóc lóc và giận dỗi nữa. Anh biết chuyện này quả thật đã làm em bị tổn thương, nhưng anh hứa sẽ dùng mọi khả năng mà mình có thể để bù đắp cho em.” Hắn ta rướn người sang chỗ tôi, và tôi giật mình cảnh giác. Nhưng hắn chỉ đặt tay lên trán tôi. “Em ốm rồi”- Hắn nói với giọng hối hận.- “Có lẽ là tại đêm qua em đã uống rượu và lại còn làm...”. Hắn đột ngột im bặt khi bắt gặp ánh mắt toé lửa của tôi. Hắn ngập ngừng : “Nếu nhà em ở gần đây, anh sẽ lấy xe đưa em về. Còn nếu không, em hãy ở lại đây. Anh sẽ chăm sóc em...” “Anh định ‘chăm sóc’ tôi như thế nào đây ?”- Tôi cười nhạt. Hắn nói bằng giọng chắc chắn : “Anh sẽ không bao giờ đụng tới em, nếu em không muốn. Anh không phải kẻ hứa cuội đâu.” Tôi nghĩ thầm, với tình trạng sức khoẻ như thế này, chẳng biết tôi có tự đi về nhà được không hay là chết luôn dọc đường ??? Gọi điện thoại cho người nhà lên đón ư, nhưng tôi không muốn họ nhìn thấy tôi trong tình trạng bi đát thế này. “Tôi cần quần áo. Và anh đã hứa là không chạm vào người tôi thêm lần nữa. Nếu chuyện đó còn xảy ra, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy” – Tôi gằn từng tiếng. Hắn mỉm cười, chỉ nói nhỏ “Được thôi ! Còn bây giờ em nghỉ đi. Anh sẽ đi mua quần áo và cái gì đó cho em ăn. Em đừng có tắm đấy. Khi nào về anh sẽ mang nước ấm cho em lau người.”, sau đó rời khỏi phòng. Còn lại một mình trong phòng, tôi không biết phải làm gì nữa. Đầu tôi như muốn vỡ tung ra. Tôi nằm vật xuống giường. Cái nệm có vết ướt và nhàu nát. Tôi đỏ bừng mặt khi nghĩ tới chuyện đã xảy ra đêm qua. Đây chẳng phải “first time” của tôi sao ??? Tôi đã nghĩ về nó, có lẽ sẽ là ở trong phòng tân hôn, lúc tôi hai bảy hay hai tám tuổi. Ấy vậy mà nó lại xảy ra hôm qua, ngay ở đây, và... với một người đàn ông. Tôi cố gắng tự trấn an bản thân rằng đó chỉ là một “tai nạn” trong cuộc sống thôi, và may rằng tôi không phải là một cô gái nên hậu quả sẽ không nghiêm trọng lắm. Tôi lật chăn ra để nhìn cơ thể mình. Có những vết bầm ở trên đùi và hông. Mặt tôi nóng bừng, tôi trùm chăn lên mặt và nhắm mắt lại. Nhưng rồi cảm giác về chuyện đó lại mơ hồ được tái hiện. Cảm giác hơi đau còn sót lại ở phần dưới. Cảm giác bị kích thích ở trên da thịt. Cảm giác ướt át trên môi. Người tôi râm ran nóng, tôi co chân ôm lấy hai đầu gối và vùi mặt vào chăn, thiếp đi lúc nào không biết.