Days without rain - Chương 2
Chapter 2 : GẶP GỠ
Buổi tối ở thành phố này có khi còn ồn ào náo nhiệt hơn ban ngày. Khi còn ở nhà, tôi ít khi đi chơi khuya thế này. Đã gần 11 giờ đêm mà tôi vẫn còn lang thang trên đường. Con phố này dày đặc các quán cafe, quán bar. Những đôi nam thanh nữ tú, những đứa nhóc mặt non choẹt, tóc nhuộm sặc sỡ như con công nườm nượp ra vào. Vài cô gái mắt xanh mỏ đỏ, ăn mặc hở hang chạy ra lôi kéo tôi. Nhưng tôi chưa chán sống đến vậy, ai biết trong số họ, những người nào đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ ???
Mấy ngày nay, tôi thực sự chán ghét bản thân mình. Đã hèn nhát không dám lựa chọn tương lai của mình, mà bây giờ lại không có cả can đảm đối diện với thất bại nữa. Đôi lúc tôi muốn buông xuôi tất cả, nhưng lại nghĩ cuộc đời còn dài, còn rất nhiều cơ hội sẽ tới nên tôi nhất định phải làm lại từ đầu ! Nhưng phải làm lại từ đâu, tôi vẫn còn chưa biết…!
Đang nghĩ miên man như thế, bất chợt tôi nhìn thấy một quán bar. Không xanh đỏ loè loẹt, không có những cô gái mồi chài, bar “Sad Rain” nằm giản dị và thu mình nơi góc phố. Bước vào quán, tôi chú ý ngay tới những bức tranh treo trên tường. Dường như chúng đều do một người vẽ, không ký tên, chỉ có hình một chiếc ô nhỏ nằm ở góc. Những bức tranh đều vẽ cùng một chủ đề về mưa; có bức thấp thoáng bóng hai người che chung cái áo mưa, có bức thì vẽ một chàng trai ướt sũng, cô đơn dưới làn mưa trắng xoá… Tất cả những bức tranh đều rất có hồn, chúng mang lại một cảm giác yên bình và sâu lắng đến lạ…
Lúc đó, trên sân khấu nhỏ ở giữa quán, một người thanh niên mảnh dẻ, có mái tóc bồng bềnh rất nghệ sĩ đang ôm đàn hát một bản nhạc của Trịnh Công Sơn. Mọi người chăm chú lắng nghe, một số người khác đang trò chuyện với nhau. Dường như sự có mặt của tôi làm họ ngạc nhiên, có người không giấu nổi tò mò, nhìn chằm chặp vào tôi. Thấy ngại, tôi đã định quay ra, nhưng rồi lại nghĩ : chắc ở đây toàn khách quen, mình là người mới nên họ thấy lạ chứ đâu có gì ! Vả lại, tôi muốn tìm một chỗ để ngồi ngắm những bức tranh kia, tìm một chút thư thái cho tâm hồn mình. Nghĩ vậy, tôi mạnh dạn đi tới cái bàn duy nhất còn chỗ trống, nơi có một người đàn ông đang ngồi. Tôi hỏi khi anh ta đang cúi xuống uống một ly rượu màu vàng sóng sánh : “Xin lỗi, tôi có thể ngồi đây được không ?” Anh ta khẽ gật đầu, và ngước mắt lên nhìn tôi. Trong giây phút đó, như có một ma lực không thể hiểu nổi khiến tôi không thể rời mắt khỏi anh ta. Đôi mắt của anh sâu hun hút dưới hàng mi dày như đang che giấu vô vàn điều bí mật, thôi thúc người đối diện khám phá. Tôi cứ nhìn như vậy, cho tới khi anh ta bật cười và bảo tôi : “Này, xem thú lạ cũng phải mất tiền đấy cậu bé ”. Mọi người cười ầm lên, còn tôi thì ngượng chín cả người. Tôi chưa bao giờ vô duyên thế, thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thẳng vào mặt cô gái nào, ấy vậy mà… Đúng là ma xui quỷ khiến !
Khi tôi ngồi xuống rồi, anh nhìn tôi cười nhẹ : “Xin lỗi đã làm em khó xử. Tôi đùa vô duyên quá hả ?” “Không, là tại em vô duyên trước đấy chứ. Đáng lẽ em không nên nhìn chằm chằm vào anh như vậy”- Tôi lúng búng, bởi vì tôi thấy mình rõ ràng là người có lỗi, nhưng lại để người ta xin lỗi trước. Nghe vậy, anh ta cười thành tiếng : “Ha, vậy ra đẹp trai cũng là một cái tội nhỉ ?”. Tôi chẳng còn biết làm gì ngoài việc cười theo.
“Em uống gì nhỉ ?” – Anh ta hỏi tôi khi người phục vụ mang menu đến. Nhìn cái menu mà tôi chóng cả mặt, chẳng lẽ lại bảo mình chưa bao giờ vào bar ?!
“Ơ… em… có lẽ là cafe đi…”
“Em mất ngủ lâu rồi đúng không ?”
Anh hỏi rất rõ ràng. Tôi không thể hiểu là làm sao anh ta có thể nhận ra điều đó ở một nơi không lấy gì làm sáng sủa như thế này.
– “Thế thì đừng nên uống quá nhiều cafe. Với lại, đây là quán bar, không phải quán cafe. Vậy nên họ sẽ không có nhiều loại cafe sữa cho em chon lựa đâu.”
Tôi lúng túng không biết nên nói gì. Nếu đêm nay mà mất ngủ, chắc tôi sẽ lại phải ngồi gặm nhấm nỗi buồn của mình quá. Với lại, nếu vào quán bar mà lại uống cafe thì kể cũng buồn cười.
“Hay là em uống cocktail nhé ? Có nhiều loại rất nhẹ và… uhm… anh nghĩ là cũng khá dễ uống…” – Có vẻ như anh ta còn chưa bao giờ uống cocktail. Anh ta đang nghĩ tôi là một đứa trẻ chăng ??? Điều đó làm tôi không vui lắm, nhưng xem ra anh đang cố giúp tôi thật. Mà người phục vụ thì có vẻ đã mất kiên nhẫn rồi. Đành vậy, tôi nhắm mắt gọi một ly cocktail có cái tên dài nhất trong menu.
Một lát sau, khi chàng trai có mái tóc bồng bềnh kia đã xuống và lên thay anh ta là một người đàn ông trung niên, có chất giọng quyến rũ đặc biệt và đang hát một tình khúc khác của Trịnh Công Sơn, thì ly cocktail của tôi được mang ra. Nó có màu xanh như đại dương, điểm xuyết những hạt gì đó màu trắng như những bông tuyết. Màu sắc hài hoà và cái ly thon mảnh rất phù hợp. Người con trai ngồi cùng bàn với tôi xoay xoay ly rượu của anh ta, rồi bảo rằng ly của tôi có màu thật đẹp, chắc hôm nào đó anh cũng phải thử uống cocktail thôi. Tôi ngập ngừng đưa ly rượu lên miệng, lòng tự hỏi nếu giả sử tôi say thì ai sẽ vác tôi về đây?! Rượu lúc đầu hơi đắng, sau có vị ngọt ngọt. Chả biết nó có ngon hay không, bởi tôi đã uống rượu bao giờ đâu. Nhưng chất men làm tôi rạo rực, cảm thấy ruột gan như nóng lên, sau đó thì thấy sảng khoái hơn rất nhiều. Tôi uống tiếp một ngụm lớn, hơi hấp tấp, rồi ngay lập tức phải thè lưỡi ra vì cay và nóng. Anh ta lại cười, rồi nhẹ nhàng bảo tôi : “Ngốc quá ! Có ai uống rượu mà uống một hơi như vậy không ? Em lại uống chưa quen, cẩn thận không bị shock rượu đấy”.
“Em 18 tuổi rồi, không phải trẻ con đâu. Chừng này rượu… say làm sao được…”. Tôi nói xẵng, không vui vì bị người khác coi thường. Anh ta không nói gì thêm, lấy di động ra và soạn tin nhắn. Còn tôi vừa nhâm nhi ly rượu (một cách từ tốn, dĩ nhiên) vừa thưởng thức hội hoạ và âm nhạc. Một quán bar mà được “lành mạnh” như thế này thì thật hiếm có. Tôi tự nhủ nếu mình mà ở đây lâu dài, chắc cũng sẽ trở thành “khách ruột” của quán.
Tiếng nhạc dìu dặt… Ai đó đang hát bài “Diễm xưa”… Thực ra tôi đâu có nhớ hết tên các bài nhạc Trịnh… Nhưng bài này thì tôi nhớ… Ca từ của nó rất ấn tượng, và rất hay :
Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ…
Dài tay em mấy thu mắt xanh xao…
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ…
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu…….
…
……