Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 9
Trưa nắng gắt. Trong khu trọ chật hẹp, tiếng búa đóng gỗ vang đều cốc cốc từ căn phòng cuối dãy – nơi Trần Đại đang cởi trần, quần cộc, gập người đo đạc, cưa và đóng từng thanh gỗ cho cái bàn học và chiếc tủ mini bằng ván ép.
Mồ hôi rịn ướt khắp thân anh, rơi lấm tấm xuống mặt gỗ. Bả vai cuồn cuộn chuyển động theo từng cú đóng búa, cơ lưng nổi rõ đường gân, ngực dày và rắn như tấm phản. Từng giọt mồ hôi trượt từ hõm ngực xuống bụng sáu múi, rồi len vào đường viền quần, nơi phần thân dưới cứ động đậy mỗi khi anh hạ lực.
Ngồi sát bên là Tuấn và Lộc, hai cậu sinh viên năm ba trọ cùng dãy, mắt dán chặt vào cơ thể ấy như thôi miên. Mới đầu chỉ là nhờ “anh Đại rảnh không, giúp tụi em chút”, giờ thì cả hai ngồi bệt dưới đất, mặt đỏ lựng, vừa phụ nhặt đinh vừa lén nuốt nước bọt mỗi khi anh cúi thấp, lộ cả khe mông rắn rỏi trong lớp vải ướt.
Lộc thì thầm:
“Coi ảnh nắm búa mà em muốn xỉu… Trời ơi bắp tay kìa…”
Tuấn đáp nhỏ, mắt vẫn không rời khỏi vùng thắt lưng của Đại:
“Cây hàng bự cỡ đó chắc đụng phát rách…”
“Gì đó?” – Đại ngẩng đầu, hỏi, giọng khàn vì nóng.
“Dạ, tụi em nói… gỗ đó chắc… dễ nứt.” – Tuấn chữa thẹn, mặt nóng rần.
Đại gật nhẹ, rồi lại cúi xuống. Từ phía sau, cả hai cậu sinh viên đều thấy rõ ràng mảnh quần mỏng dính chặt lấy phần mông và thân hàng đang đè lệch một bên. Cái bóng u lên, dài, nặng, như muốn trồi ra khỏi lớp vải.
Một lúc sau, khi Đại ngồi nghỉ, lấy khăn lau mặt, Lộc bạo gan đưa anh chai nước lạnh.
“Anh… khỏe quá. Mỗi lần nhìn anh làm là em… chịu hổng nổi.”
Đại liếc cậu một cái, nửa giễu nửa bình thản. “Hổng nổi là sao?”
Tuấn chen vô, giọng nhỏ nhẹ hơn:
“Anh Đại… ở dãy mình ai cũng ngưỡng mộ. Em với Lộc cũng vậy… thiệt ra tụi em… có nghe mấy lời đồn… về anh.”
Đại im lặng, nắm chặt cái khăn đang lau vai, chờ đợi.
Tuấn cúi đầu:
“Nếu mà… một lần được anh chiều… thì tụi em… sẵn lòng.”
Lộc nói thêm, mắt long lanh như chó con:
“Tụi em hổng đòi hỏi gì nhiều đâu. Chỉ muốn biết cảm giác được… anh làm thiệt ra sao…”
Không gian im lặng một nhịp.
Cái khăn rơi xuống. Đại đặt chai nước qua một bên, rồi nhìn thẳng vào hai cậu, ánh mắt chẳng ngạc nhiên.
“Biết tui làm gì ban đêm mà còn dám mở lời?”
Tuấn gật.
“Tụi em… biết, mà tụi em đâu có chê. Ngược lại… tụi em muốn.”
Lộc vội gật theo: “Thiệt lòng đó anh. Một lần thôi cũng được…”
Đại chống khuỷu gối, ngồi thấp xuống, cơ thể đồ sộ của anh khiến cả hai cậu như bị bao trùm. Anh không nói gì, chỉ nhìn từng người, từ mắt, môi đến cổ và cổ áo rộng của hai cậu sinh viên gầy gò, trắng trẻo.
“Khát tới vậy hả?” – Anh hỏi, giọng trầm.
Hai cậu gật liền như trẻ con được hỏi có thèm kẹo không.
Đại đứng dậy, cây hàng dưới quần rõ ràng đã nhô lên, trĩu nặng, cộm thành hình.
“Khoá cửa lại. Còn nhiều thời gian trong chiều nay.”