Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 8
Chiều cuối tuần, gió nóng hun hút từ mặt đường hắt lên, mùi bụi đất lẫn dầu máy bám rít vào lưng áo. Trần Đại chống tay lau mồ hôi, bước ra khỏi công trường xây dở. Lưng áo ướt nhẹp dính sát vào cơ bắp nổi cuồn cuộn. Từ xa, ông Bảy – chủ quán cà phê nhỏ nơi mấy anh em công nhân vẫn hay ghé – lững thững đi tới, dúi vào tay Đại một xấp tiền đã gấp sẵn.
“Chiều nay ghé quán nghe. Đóng cửa sớm rồi, còn mình tao chờ.”
Đại không nói gì, chỉ gật nhẹ, ánh mắt đăm chiêu. Anh quen với những cái hẹn không lời như vậy. Những đêm âm thầm, mùi xác thịt lẫn với khói cà phê nguội và bóng tối.
Quán cà phê nhỏ nằm khuất cuối hẻm, bảng hiệu tắt đèn từ sớm. Bên trong, ánh đèn vàng leo lét hắt qua song cửa, lặng lẽ như ông Bảy – người đàn ông đã qua tuổi năm mươi, dáng người thấp đậm, mặt đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt ẩn chứa ham muốn âm thầm.
Trần Đại bước vào, tiếng cửa gỗ cót két vang lên khe khẽ. Anh đã cởi trần từ lúc ngoài cổng, chỉ mặc mỗi chiếc quần vải mỏng, dính sát vào mông và đùi.
“Khoá cửa lại giùm,” ông Bảy khàn giọng nói, hai tay đã run run khi ngồi tựa lưng vào chiếc ghế cũ trong phòng chứa đồ phía sau quầy pha chế.
Đại quay lại, xoay chìa khoá tạch một cái, rồi bước thẳng tới, đứng sừng sững trước mặt ông Bảy.
“Làm luôn đi. Tao đợi từ chiều.” – Ông ta nuốt khan.
Đại không đáp. Anh chỉ lẳng lặng tụt quần, để lộ cây hàng to nặng thõng xuống giữa hai đùi. Thân gân nổi cuộn, màu ngăm sậm, gốc rậm rì, đầu nấm căng bóng ươn ướt như vừa rỉ mật. Cây hàng ấy giật nhẹ một cái khi cảm nhận hơi thở phập phồng từ người trước mặt.
“Chết… cái của mày… bự hơn lần trước nữa…”
Ông Bảy đã quỳ gối, hai bàn tay run rẩy nâng lấy thân hàng ấy. Ông ta đưa lưỡi liếm nhẹ từ gốc lên, mỗi đường liếm khiến Đại khẽ gồng bụng dưới. Đầu lưỡi già đụng vào khấc nấm làm Đại nén rên. Miệng ông Bảy bắt đầu ngậm lấy phần đầu, rồi từ từ nuốt sâu hơn.
Chóp chép… ọc ọc…
Âm thanh nhầy nhụa vang lên trong không gian kín. Cổ họng ông Bảy co bóp theo từng nhịp trượt vào. Ông ta cố nuốt sâu, nhưng cây hàng dài quá khiến mắt ông đỏ hoe, nước mắt trào ra hai bên khoé mắt.
Đại gằn giọng:
“Chậm thôi. Nuốt nữa là nghẹn chết.”
Nhưng ông Bảy lại càng say mê. Tay ông nắm chặt gốc, miệng vẫn ráng rít sát vào, nước miếng dây từ môi ròng ròng xuống ngực. Đại ngửa đầu ra sau, mắt lim dim, tay chống lên mặt tường ẩm mốc, rên khẽ:
“Ư… nóng… cổ ông bóp chặt thiệt…”
Tiếng ọc ọc vang dồn dập. Cây hàng cương cứng đến đỏ rực, đường gân căng cộm như muốn nổ tung.
Đại đột ngột nắm tóc ông Bảy, rút ra một chút rồi dập mạnh trở lại.
Phạch! Phạch! Phạch!
Cây hàng ra vô cổ họng ông già như máy đục, khiến ông nấc từng tiếng, nước dãi và nước mắt chảy đầy mặt. Mỗi cú thúc đều dứt khoát, mạnh mẽ, khiến thân người ông Bảy rung bần bật.
“A… ơ ơ… ưm…”
Ông Bảy nức nở, nhưng không từ chối. Ngược lại, ông ta còn dùng tay vuốt ve bìu Đại, khiến cảm giác dồn nén nhanh chóng đẩy tới giới hạn. Cây hàng nhấp thêm vài nhịp thì giật giật.
Đại gầm khẽ:
“Sắp… ra…”
Anh rút ra, cây hàng bóng nhẫy, căng đỏ, rồi phụt! phụt! phụt! – từng tia sữa đặc nóng hổi bắn thẳng vào mặt ông Bảy, dính vào mắt, mũi, trán, tràn xuống mép. Một vài tia muộn hơn văng trúng cả cổ và ngực ông, từng giọt dính dẻo lấp lánh dưới ánh đèn yếu ớt.
Ông Bảy không né, chỉ lè lưỡi ra liếm quanh mép, vẻ mặt mê mẩn như nuốt từng giọt quý giá.
Đại thở dốc, một tay chống gối, tay kia cầm lấy áo chùi sơ cây hàng đang mềm dần.
Không khí trong phòng nồng nặc mùi tinh dịch, mồ hôi và khói cà phê nguội.
Ông Bảy lên tiếng sau vài phút im lặng:
“Tuần sau… ghé nữa nha. Tao lo tiền đầy đủ.”
Đại kéo quần lên, không trả lời, chỉ bước ra cửa và mở khoá. Trước khi đi, anh quay đầu lại, ném cho ông một ánh nhìn trầm mặc, vừa như thương hại, vừa như đã quá quen với thứ thỏa thuận im lặng này.