Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 73
Thời gian trôi qua chậm rãi như dòng sông hiền hòa nơi miền quê cũ. Minh vẫn ở bên Đại – không ràng buộc, không danh phận, nhưng hiện diện như một phần không thể thiếu trong đời anh.
Minh không chen vào cuộc sống gia đình của Đại. Ngược lại, cậu hòa nhập, lặng lẽ như một người anh em thân thiết, một đứa con trai lớn ngoan ngoãn mà mẹ vợ Đại quý mến từ lần đầu gặp. Cậu có thể vừa ngồi nấu bếp cùng vợ Đại, vừa bồng bế mấy đứa nhỏ nựng nịu, tắm rửa, đút cơm, ru ngủ.
– “Minh thiệt có duyên với con nít,” – vợ Đại từng cười, nhìn Minh ôm đứa út ngủ gục trên vai. – “Có bữa nào duyên tới lượt mình, phải báo tin vui liền nha.”
Minh chỉ mỉm cười, gật đầu, không nói. Cậu chưa bao giờ hứa hẹn gì với bản thân hay với Đại. Chỉ là, tình thương của cậu dành cho Đại và gia đình anh… là thật. Từng bữa cơm, từng cái áo là ủi, từng lần về quê, từng ánh mắt nhìn lũ nhỏ chạy nhảy, cũng đều thật.
Cậu không hỏi: “Anh có thương em không?”, vì Minh biết rồi.
Cũng không đòi: “Chọn đi, em hay chị ấy?”, vì Minh không cần.
Với cậu, được ở gần, được thấy anh sống yên ổn, được nghe tiếng con anh cười, được ngủ chung trong một căn trọ chật mà ấm, là đủ.
Đại đôi khi nhìn Minh, ánh mắt khó tả. Có yêu – có thương – có áy náy – có biết ơn – có cả sự yếu đuối của một người đàn ông lỡ dở. Nhưng anh không rời cậu, và Minh cũng không dứt anh.
– “Em là người nhà rồi,” – Đại từng nói, lúc họ cùng nằm nghe tiếng quạt kêu cọt kẹt giữa đêm hè. – “Không phải vợ hai, không phải người ngoài, mà là… người nhà.”
Minh quay mặt vào ngực anh, thì thầm:
– “Vậy đừng đuổi em đi.”
– “Không có đi đâu hết,” – Đại kéo cậu sát lại. – “Ở bên anh, tới khi nào em chán thì thôi.”
Họ ngủ trong cái ôm quen thuộc. Bên ngoài, trời lại nổi gió. Một cơn mưa bất chợt đổ xuống mái tôn ồn ào, nhưng trong lòng người, yên bình như chưa từng có sóng gió.
——————————————-HẾT—————————————-