Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 70
Đêm nay trời không mưa, gió mát lồng lộng thổi qua khe cửa sổ phòng trọ, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ xoa dịu làn da sau một ngày mệt mỏi.
Minh từ phòng tắm bước ra, tóc vẫn còn ẩm. Cậu rón rén đi lại bên giường, nhìn người đàn ông đang nằm duỗi người trên tấm nệm đã ngã màu. Đại mặc độc mỗi chiếc quần đùi, trần trụi từ thắt lưng trở lên, lưng anh rộng, cơ vai rắn rỏi, từng múi cơ nổi lên theo từng nhịp thở.
– “Anh nằm vậy không đau lưng hả?” – Minh vừa hỏi vừa quỳ xuống bên nệm, tay xoa nhẹ lên vai anh.
– “Lái xe mấy tiếng liền, người như bị rút hết xương,” – Đại đáp, giọng lười biếng. – “Mà cũng tại bà vợ hai không chịu xoa bóp liền cho chồng, mới mỏi nặng vậy nè.”
Minh bật cười, má nóng ran. Cái cách Đại gọi cậu là “bà vợ hai” không mang ý trêu chọc cay nghiệt, mà đầy ẩn ý cưng chiều. Cậu khẽ nói:
– “Thì em đang đấm bóp cho chồng nè…”
Bàn tay Minh lần từ vai xuống sống lưng, bấm từng điểm khiến Đại khẽ rên lên vì sướng. Rồi từ lúc nào, cậu cúi xuống, hôn lên tấm lưng ấy, từng cái hôn nóng rực. Đại xoay người lại, kéo cậu đè xuống, hai cơ thể dính sát.
– “Muốn anh đấm ngược lại không?” – Anh hỏi, hơi thở phả sát bên môi Minh.
– “Ừ… đấm mạnh luôn đi,” – Minh trả lời không hề do dự, hai má đỏ ửng.
Cơ thể Minh nhanh chóng bị lột sạch, từng món vải bị anh giật phăng khỏi người như chẳng còn giá trị. Đại cúi đầu hôn lên ngực, rồi liếm dọc xuống bụng, tay không ngừng mơn trớn đùi non của cậu. Cây hàng của Minh đã dựng thẳng từ lúc nào, đầu căng đỏ, rỉ nhẹ dịch.
Đại không vội. Anh trườn xuống, ngậm lấy nó, chóp chép như thưởng thức món ngon hiếm có. Minh co người, miệng bật rên:
– “Ư… a… anh ơi…”
Tiếng chóp chép vang đều trong không gian nhỏ. Cậu không còn giữ được bình tĩnh, tay ghì chặt tóc anh, hông đẩy theo từng nhịp mút. Rồi khi cậu gần lên đỉnh, Đại bất ngờ dừng lại, chống tay bò lên phía trên, thở gấp:
– “Bà vợ hai làm gì sướng quá vậy, coi chừng chết vì em á.”
– “Anh chết rồi thì ai trả bài cho em nữa…” – Minh mỉm cười nghẹn ngào, tay siết lấy cổ anh, chân quặp ngang hông.
Đại không nói thêm, anh tách chân Minh ra, kê ngay đầu cậu lên gối, rồi một cú phạch thật dứt khoát, cây hàng của anh đâm vào trong lỗ nhỏ nóng hổi ấy.
– “Á… a… trời… trời ơi…” – Minh cong người, mắt trào lệ.
– “Im, ráng chịu… ai biểu cái lỗ này vừa ấm vừa khít dữ vậy…”
Anh bắt đầu nhấp. Lúc đầu chậm, rồi đều, rồi tăng tốc. Mỗi cú thúc như búa nện, âm thanh bạch bạch bạch vang dội. Minh run lên từng đợt, miệng rên rỉ không dứt:
– “Ư… anh Đại… sâu… sâu nữa đi… mạnh lên đi…”
– “Cho đã nhen bà vợ hai… tối nay cho xỉu luôn…”
Cả căn phòng như lắc lư theo nhịp độ cuồng nhiệt. Đại hổn hển, mồ hôi chảy dọc sống lưng. Anh nhấc chân Minh lên cao, đổi sang tư thế ép gối, rồi dập không thương tiếc. Cậu rên rỉ, đầu lắc lia lịa, nước mắt chảy ướt gối:
– “A… a… em sắp… anh… anh ơi…”
– “Ra luôn đi… ra rồi ngủ cho ngoan…”
Một cú thúc thật mạnh – sâu và dồn dập – kết thúc màn ân ái. Minh bật khóc vì sướng, cả người run rẩy. Còn Đại thì phập lần cuối, giữ nguyên trong cậu, rồi từ từ rút ra, chất trắng nóng hổi trào theo.
Sau đó cả hai nằm ôm nhau. Đại vuốt tóc cậu, thì thầm:
– “Em không ghen thiệt hả?”
– “Em có quyền gì để ghen… em chỉ biết thương anh… chừng nào anh còn thương em là đủ.”
Đại không đáp. Anh cúi xuống hôn lên trán Minh – nhẹ nhàng như chồng hôn vợ – rồi ôm cậu vào lòng. Ngoài kia, đời có thể phức tạp. Nhưng trong căn phòng nhỏ này, tình yêu ấy… rất thật.