Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 7
Chiều muộn, mặt trời chưa tắt hẳn nhưng ánh nắng đã dịu bớt. Gió đầu ngõ lùa qua bụi cỏ khô, thổi mùi đất, mùi mồ hôi của cả một ngày bám riết lấy thân thể đàn ông. Trần Đại thong thả đẩy chiếc xe đạp cũ về phía quán cà phê nhỏ nơi góc ngã ba, chỗ ông Bảy ngồi quạt tay bên chiếc bàn gỗ, luôn đợi đúng giờ ấy – mỗi chiều.
– Vô đây uống đá đậu, mày coi bộ đổ mồ hôi quá chừng… – Ông Bảy gọi khi thấy dáng Đại từ xa, nụ cười trên môi pha lẫn ánh nhìn như nuốt chửng.
Đại chỉ gật đầu, kéo ghế ngồi phịch xuống. Chiếc áo thun mỏng sũng nước, bám dính vào ngực, lưng, để lộ toàn bộ đường nét của một thân hình không có chỗ nào thừa. Cơ tay anh ve vẩy nhẹ, quạt bằng cái nón vải rách. Cánh tay nổi gân, vai rộng, cổ còn lấm lem bụi và ánh nắng sót lại.
Ông Bảy bưng ly nước đến, nhưng thay vì đặt xuống, ông cứ đứng đó, mắt không rời khỏi bả vai ướt nhễ nhại của Đại.
– Làm cả ngày mệt ha? Mà sao thân thể mày lúc nào cũng ngon lành vậy trời… – ông cười, nửa đùa nửa thật.
– Cũng do làm suốt chứ có gì đâu, ông. – Đại đáp, không nhìn, đưa tay cầm ly.
Ngón tay ông Bảy khẽ chạm vào mu bàn tay thô ráp của Đại. Cảm giác nóng hổi. Ông thu tay về ngay nhưng mắt vẫn dán vào lồng ngực phập phồng trước mặt.
– Hồi trước tao cũng tập thể hình dữ lắm… giờ già rồi, nhìn tụi bây mà thấy… nhớ cái cảm giác… muốn đụng thử coi da thịt thật sự nó rắn tới cỡ nào…
Đại nhếch môi. Không lạ gì mấy câu “nói xa nói gần” như vậy. Không phải lần đầu.
– Ông đụng thì đụng thử coi. Nhưng đừng lâu. Mồ hôi tôi mặn đó. – Anh đáp tỉnh rụi, tay đặt ly nước xuống bàn.
Ông Bảy liếm môi. Cánh tay già nua run nhẹ khi đặt tay lên bắp tay của Đại – một cái siết nhẹ, rồi vuốt dọc từ vai xuống đến tận khuỷu tay.
– Chà… thiệt… rắn như đá vậy con… trời đất… ướt đẫm, nóng rực…
Đại vẫn để yên. Ánh mắt lơ đãng nhìn ra con hẻm trước mặt, nơi có vài người đang chở nhau đi ngang, chẳng mảy may quan tâm tới chuyện bên trong góc quán nhỏ.
– Tao mà còn trẻ… chắc tao không tha cho mày đâu… – ông Bảy lẩm bẩm, ánh nhìn bắt đầu dừng lại lâu hơn ở phần ngực, bụng và cái bụng quần ướt sũng của Đại.
– Nhưng ông giờ không còn trẻ. – Đại quay lại, nhìn thẳng. Giọng nói vẫn trầm đều, không khó chịu nhưng cũng chẳng hứng thú.
Không khí ngưng lại. Ông Bảy bật cười, một tiếng cười khô khốc, nhưng tay vẫn đặt yên.
– Mày có nhận “việc riêng” không, Đại?
Câu hỏi đập thẳng. Không vòng vo. Một khoảng lặng. Rồi Đại chống tay lên bàn, đứng dậy, ánh nắng cuối cùng chiếu xiên qua vai anh, làm nổi từng múi cơ sau lưng.
– Có. Nhưng ông trả giá được bao nhiêu?
Ông Bảy sững người. Cái dáng người trước mặt quá thật. Quá sống động. Mùi mồ hôi lẫn với bụi xi măng, vị lao động và tình dục đan xen. Một lúc sau, ông bước vào trong, mở ngăn kéo cũ kỹ, đặt lên bàn 800 ngàn.
– Tao không cần nhiều. Một lần. Nhẹ nhàng. Cho đỡ nhớ cảm giác da thịt đàn ông.
Đại nhìn xấp tiền, rồi ngẩng đầu nhìn ông Bảy. Mắt anh chùng lại. Không khinh bỉ. Cũng không hứa hẹn. Chỉ là một cái gật đầu nhẹ.
– Tối ghé trọ. Đợi nhà trống.
Anh bỏ đi, không nói thêm. Chỉ để lại trên mặt bàn một giọt nước mồ hôi rơi xuống, nhỏ tí tách cạnh xấp tiền – nóng, mặn, và dậy lên một mùi gì rất sống.