Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 68
Thời gian trôi, cuộc sống dần ổn định, Đại đã là cha của bốn đứa con thơ. Căn nhà nhỏ dưới quê lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười nói, tiếng gọi “ba” lanh lảnh mỗi khi anh về.
Vợ anh – người phụ nữ đảm đang, một tay lo cho mẹ già và đàn con – vẫn âm thầm gánh vác tất cả. Không lời trách móc, chỉ mỗi lần tiễn chồng ra xe là dúi thêm túi bánh trái:
– “Anh lên lo làm, nhớ ăn uống đàng hoàng. Nhớ gọi về mỗi tối.”
Và nơi thành phố – căn phòng trọ nhỏ nơi anh ở để làm quản lý dãy trọ cho ông Tám Tâm – vẫn luôn có Minh chờ sẵn. Minh không ràng buộc, không danh phận, nhưng lại dịu dàng chăm sóc anh như một người vợ thứ hai.
Thỉnh thoảng, Đại hay trêu gọi cậu là “bà vợ hai” mỗi khi Minh càm ràm việc anh thức khuya hay quên uống thuốc nhức đầu. Cậu chỉ cười cười, búng vào trán anh:
– “Vợ hai gì mà không có cưới hỏi, không có hôn thú?”
– “Thì sống chung, lo cho nhau từng chút, không lẽ chưa đủ thành vợ?” – Đại đáp, nửa đùa nửa thật.
Có đêm, Đại ngồi bên cạnh Minh, ánh đèn phòng trọ vàng nhạt rọi lên khuôn mặt cậu đang cặm cụi lặt rau, nấu cơm. Trong khoảnh khắc đó, anh bỗng thấy lòng mình nhoi nhói.
Anh thương Minh. Dù biết mình sai. Dù biết mình đã có gia đình êm ấm, bốn đứa con ngoan ngoãn đang chờ anh dưới quê. Nhưng trái tim vốn không phải thứ dễ điều khiển.
Minh không đòi hỏi gì ở anh. Chỉ cần mỗi sáng được pha ly cà phê cho anh, mỗi tối được nằm cạnh anh, ôm lấy anh như một thói quen. Sự gần gũi ấy khiến anh vừa thấy ấm lòng, vừa thấy day dứt.
– “Em biết em không có quyền giữ anh.” – Minh từng nói vậy, lúc cả hai nằm cạnh nhau sau một đêm mệt nhoài.
– “Nhưng anh cứ về rồi lại lên. Về rồi lại lên… Em chỉ cần như vậy thôi.”
Đại không nói gì, chỉ kéo cậu sát vào ngực, ôm thật chặt.
Anh biết mình ích kỷ. Nhưng giữa bộn bề trách nhiệm, anh vẫn thèm khát một góc bình yên cho riêng mình. Và nơi Minh, anh tìm được góc đó.
Có hôm, Minh hờn dỗi, giận vu vơ chỉ vì thấy anh gọi điện cho vợ lâu hơn mọi khi. Tối đó, cậu ôm anh, đôi mắt hoe đỏ nhưng cố gượng cười:
– “Anh thương vợ thương con vậy, em đâu dám chen vô. Nhưng em gan á, gan nên muốn ôm anh hoài.”
Đại chỉ thở dài, rồi lặng lẽ hôn lên trán cậu, như một cách an ủi. Đêm đó, anh chủ động kéo cậu vào lòng, vuốt ve, chạm vào từng nơi cậu nhạy cảm, như một lời xin lỗi chẳng thành câu.
Cơ thể họ hòa quyện trong ánh đèn mờ, nhịp thở nặng nề quện lấy nhau như tiếng lòng nén chặt bao ngày.
Cả hai đều biết: thứ tình cảm này không tên, không định nghĩa. Nhưng nó có thật. Rất thật.
Và trong lòng Đại, anh chưa bao giờ phủ nhận: Minh là một phần của đời mình. Dẫu anh đã là cha của bốn đứa con, là chồng của một người phụ nữ tảo tần, thì tình cảm dành cho Minh – vẫn luôn ở đó. Không thay đổi.
Không đúng. Nhưng không thể dừng.