Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 67
“Muộn rồi, nhưng em vẫn về cạnh anh”
Hơn mười giờ đêm, khu trọ đã yên ắng. Ánh đèn vàng lờ mờ từ hành lang hắt vào, bóng người gầy gầy, cao dong dỏng bước nhẹ qua những cánh cửa đóng im lìm. Minh khẽ mở cửa phòng, nhẹ nhàng như sợ làm động đến giấc ngủ ai đó.
Trên nệm, Đại nằm nghiêng, vẫn mặc nguyên chiếc áo thun cũ và quần short, tay vắt lên trán, hơi thở đều và sâu sau một ngày dài lao động.
Minh đặt cặp xuống ghế, đi thẳng vào phòng tắm. Tiếng nước rì rào, mùi sữa tắm dịu nhẹ lan ra, xoa dịu cả những mệt mỏi tích tụ suốt ngày.
Khi xong xuôi, cậu lau tóc, mặc chiếc áo thun mỏng rồi rón rén trèo lên giường. Tấm nệm khẽ lún xuống, Minh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy lưng Đại từ phía sau, má tựa vào tấm lưng rắn chắc đang tỏa ra hơi ấm thân quen.
Một thoáng khựng lại. Rồi Đại khẽ xoay người.
– “Về rồi hả…” – Giọng anh khàn, trầm đục trong nửa mê nửa tỉnh.
– “Ừm… Em không muốn ở lại công ty, về rồi ôm anh ngủ.”
Đại mở mắt, mơ màng ngắm khuôn mặt đang kề sát. Cậu vẫn còn ươn ướt tóc, mắt long lanh, giọng như thì thầm giữa đêm.
Anh đưa tay vuốt nhẹ má Minh.
– “Lạnh không?”
– “Không. Có anh ấm rồi.”
Một lúc sau, Đại nhích lại gần, tay luồn ra sau ôm ghì lấy cậu. Hơi thở hai người quện vào nhau, mang theo chút gió đêm, chút bình yên, chút lặng thinh mà sâu đến tận đáy lòng.
Minh dụi trán vào hõm ngực anh, chầm chậm rì rầm:
– “Anh đi ngủ sớm quá à… Không đợi em.”
– “Tại mệt quá… Nhưng anh luôn chừa chỗ bên cạnh cho em mà.” – Đại cười khẽ.
Cái ôm càng chặt hơn, hơi thở hai người dồn dập hơn. Đại cọ cằm lởm chởm vào cổ Minh, tay anh luồn dưới lớp áo thun mỏng, cảm nhận nhịp tim nơi ngực cậu.
Minh không nói gì nữa, chỉ khẽ vén áo anh lên, chạm tay vào làn da rám nắng ấy, như một cách đáp lời.
Đêm muộn, gió khẽ lay rèm cửa, tiếng quạt quay đều đều. Giữa căn phòng trọ nhỏ, một vòng tay xiết chặt, một cơ thể cường tráng bao trọn người bên cạnh – không cần quá nhiều, chỉ cần thế là đủ.
…
Minh vừa rúc vào lòng, thì Đại bỗng xoay người ngồi dậy, giãn vai, đưa tay dụi mắt, giọng khàn đục nhưng đầy ấm áp:
– “Tự nhiên thèm gì đó nóng nóng… Đi ăn đêm hông?”
Minh hơi bất ngờ, bật cười khúc khích:
– “Anh vừa tỉnh là rủ người ta đi ăn… Giờ này còn gì đâu.”
– “Có anh là có hết. Dậy đi, anh chở.” – Đại vừa nói vừa cúi xuống kéo Minh dậy khỏi nệm.
Chỉ vài phút sau, hai người phóng xe ra đường trên chiếc Wave cũ của Đại, đèn đường lùi dần sau lưng, gió đêm lành lạnh táp vào mặt. Minh ôm sát hông anh, đầu tựa vào vai anh mà miệng cười mãi không thôi.
Dừng lại ở một quán hủ tiếu lề đường còn mở gần cầu, hai người ngồi nép trên chiếc bàn nhỏ. Hơi nóng từ tô nước lèo bốc lên thơm lừng, át cả mùi khói xe và bụi phố.
Đại vừa húp vừa nhìn Minh ăn, rồi bất giác cười.
– “Hồi nào cưới bà vợ hai này thiệt ta…”
Minh trợn mắt:
– “Đừng có gọi em kiểu đó nữa, kỳ lắm nha.”
– “Thì tại em lo anh không khác gì vợ người ta, anh kêu vậy cho công bằng.” – Anh nháy mắt trêu.
Ăn xong, họ chạy xe lòng vòng vài con hẻm cũ rồi trở về dãy trọ. Cửa phòng khép lại, không gian chỉ còn hai người và thứ ánh sáng dìu dịu. Đại kéo Minh vào lòng, nụ hôn của anh lần này đậm đà hơn, dứt khoát và có chút nôn nóng như thể bù đắp cho những ngày xa cách.
Họ chẳng vội tắm lại, mùi đêm Sài Gòn, mùi hủ tiếu, mùi gió đường vẫn còn vương trên da thịt. Chính điều đó lại khiến mọi thứ thêm thật, thêm gần gũi.
Đại đè Minh xuống nệm, thân thể cường tráng phủ trùm lên người cậu. Từng nhịp hôn sâu, từng cái siết tay, từng cú thúc đều mạnh mẽ, dồn dập. Minh không kháng cự, chỉ cong người lên đón nhận, miệng thở gấp, mắt ươn ướt nhìn anh.
– “A… Đại… chậm chút đi…”
– “Lâu quá không có, anh nhịn không nổi.” – Đại gằn giọng, đẩy sâu thêm, rồi lại rút ra nhấp liên hồi.
Cơ bụng Đại siết chặt, mồ hôi rịn ra làm thân anh ướt đẫm. Minh rên khe khẽ, đôi tay ôm chặt tấm lưng dày, cả người như tan ra từng lớp dưới sức nặng quen thuộc ấy.
Tiếng rên hòa cùng nhịp thở, tiếng “bạch bạch” đầy xác thịt vọng khẽ giữa căn phòng nhỏ. Khi kết thúc, cả hai ôm nhau thở hổn hển, tim đập dồn dập, mồ hôi quyện vào nhau.
Minh ghé đầu vào ngực Đại, thầm thì:
– “Lâu lâu anh trả bài kiểu này, em chịu không nổi đâu…”
– “Thì bà vợ hai tự chui vào lòng anh chớ.”
Họ bật cười, mệt mỏi, nhưng bình yên. Căn phòng nhỏ dần chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng quạt quay đều đều, và nhịp thở ấm áp bên nhau.